Sau khi tắm rửa xong, Tô Ly ngủ một giấc đến hoàng hôn mới tỉnh lại. Nàng khẽ xoa đôi mắt vẫn đang mơ màng của mình một lúc lâu mới nhớ ra bản thân đang ở nơi nào.

Tỳ nữ Thải Vân yên lặng ngồi bên chậu than, đang thêu thùa may vá.

“Ngươi đang làm gì thế?”

“Cô nương tỉnh rồi à?” Thải Vân cười rộ lên có hai chiếc má lúm đồng tiền rất đáng yêu, làm việc cũng cần mẫn.

Nàng vừa xuống giường vươn vai, vừa hỏi: “Bao giờ mới được ăn cơm chiều? Ta hơi đói.”

Giữa trưa, khi ở trong doanh trướng của Hàn Tương Quân, bởi vì quá căng thẳng nàng ăn không được nhiều lắm, nên bây giờ tỉnh ngủ mới cảm thấy hơi đói bụng.

Nhìn nàng đeo giày giẫm gót, vươn vai, Thải Vân thật sự lấy làm lạ. Từ trước đến nay nàng ấy chưa từng thấy nữ tử nào không để ý đến hình tượng như vậy, nhưng cô nương quá xinh đẹp, cho nên dù vươn vai cũng vươn rất đẹp, không hề cảm thấy thô tục chút nào.

Nàng ấy đứng dậy: “Đề nô tỳ xuống bếp nhìn xem, nếu làm xong rồi sẽ mang lại đây cho cô nương.”

Tô Ly gật đầu, bảo nàng ấy mau đi đi.

Nàng nhặt chiếc giày mới thêu được một nửa trong sọt đựng kim chỉ lên xem, vẻ mặt như suy tư điều gì đó.

Nếu nàng nhớ không lầm, thì trong khoảng mấy ngày này Hàn Tương Quân sẽ lên đường đi tới Dược Tuyền sơn trang. Nếu là lén lút đi dưỡng bệnh, vậy thì tất nhiên càng ít người đi theo càng tốt, cho nên rất có khả năng sẽ không mang nàng theo.

Vậy nàng phải dây dưa thế nào mới có thể khiến hắn đồng ý nhỉ?

Dễ nhận ra, tuy rằng Hàn Tương Quân đã tin lời nói dối của nàng, nhưng hắn vẫn không hề có bất cứ tình cảm nào với nàng như cũ, cho dù có, thì cũng chỉ là vài phần trìu mến trên giường mà thôi, vô cùng ít ỏi.

Nếu hắn khăng khăng bỏ nàng ở lại, chưa nói đến việc nàng không có hy vọng chạy trốn, chỉ nói riêng trong quân còn có Tô Du vẫn luôn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chắc chắn nàng sẽ không sống lâu được.

Bởi vậy, cho dù thế nào cũng đều phải quấn lấy đến khi hắn đồng ý mới được.

Nàng vuốt ve hoa văn thêu trên mặt giày, nghĩ làm sao để lấy lòng hắn. Sau đêm hôm qua, nàng nhìn ra được nam nhân kia rất thích làm chuyện này, nếu đã như vậy, nàng khó tránh khỏi lại phải bán nhan sắc, quyến rũ một phen.

Có điều, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, nếu như có thể khiến hắn sinh ra chút tình ý với nàng thì càng tốt hơn, như vậy có thể tranh thủ được càng nhiều tín nhiệm từ hắn, nàng sẽ càng tự do hơn, có lợi cho việc chạy trốn. Còn nữa, lỡ như… Lỡ như nàng bại lộ, có lẽ có thể khiến hắn động lòng trắc ẩn, không đành lòng giết nàng.

Nhưng mà, khiến hắn động tình… Tô Ly lắc đầu cười khổ, quá khó khăn.

Được rồi, cứ lấy lòng hắn trước đã.

Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, Thải Vân đã bưng đồ ăn vào.

“Cô nương, Trương trù tử cố ý để lại cho người một phần đó, người xem, bên trong còn có không ít thịt.”

Ở trong quân vốn dĩ ăn thịt là chuyện không thường thấy, chỉ khi đánh thắng trận mới được khai ân mổ heo mổ dê, ngay cả những người phẩm cấp tướng quân, bình thường cũng phải cách vài ngày mới được ăn thịt một lần. Chắc hẳn đầu bếp kia nể tình nàng là nữ nhân của Thái tử, nên mới chiếu cố đặc biệt.

Tô Ly liếc mắt nhìn một cái, cũng chỉ có non nửa bát thịt, còn không phải chỉ nguyên thịt mà là xào lẫn với các loại nấm dại khác. Có điều, ít còn hơn không, tốt hơn nhiều so với cuộc sống gặm màn thầu cứng đơ trước kia rồi.

Nàng ngồi trên giường nhỏ, Thải Vân bắc cho nàng một chiếc bàn thấp, đặt đồ ăn lên, để nàng ngồi dựa vào trụ giường ăn cơm. Hầu hạ nàng xong, Thải Vân cũng chạy ra ngoài ăn cơm.

Không lâu sau, có người gọi nàng bên ngoài, sau đó người nọ vén rèm cửa lên vào phòng. Rèm cửa vén quá cao, một cơn gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức khiến Tô Ly rùng mình một cái.

Người tới nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, bên trong còn có vài phần ghen ghét, vài phần không bình thường, có cả vài phần ẩn nhẫn: “Đêm nay điện hạ triệu cô nương tới doanh trướng, ngươi mau chút, đừng để điện hạ đợi lâu.”

Nói xong, tỳ nữ kia lập tức ra ngoài.

Trong lòng Tô Ly hiểu rõ, những người này đang ghen ghét vì nàng được sủng ái mà thôi. Hàn Tương Quân là người có quyền thế, có tài năng và vẻ ngoài nổi bật như rồng như phượng, khó có tỳ nữ nào đi theo bên người hắn lại không có ý đồ bò lên giường hắn.

Bởi vậy, các nàng rất chướng mắt kẻ không rõ lai lịch tự dưng xuất hiện nẫng tay trên như nàng.

Tô Ly vội vàng ăn nốt đồ ăn trong bát, Hàn Tương Quân gọi nàng tối nay qua đó, đơn giản vì chuyện trên giường mà thôi, nàng phải ăn no mới có sức làm việc.

...

Đêm đó,  Tô Ly vào doanh trư
ớng của thái tử mãi cho đến sáng hôm sau khi mặt trời sáng trưng mới ra ngoài.

Mấy ngày liên tục đều như vậy.

Dần dần, quân doanh truyền ra chút tiếng gió, nói bên cạnh thái tử có thêm một nữ nhân làm ấm giường, còn là nữ tử xuất thân quân kỹ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play