Bên kia, Trinh Miểu Tinh trở về chính viện, nâng tay áo lên ngồi ở trên ghế dài, tỳ nữ Lư Quyên pha ly trà cho nàng ấy, nói về chuyện của Lật Tang.
“Nàng ta chắc là bị điện hạ dọa cho sợ, bây giờ không có lưỡi, cũng không nói được gì, giống như người tàn tật vậy.”
Trinh Miểu Tinh uống trà không nhanh không chậm, chỉ lạnh nhạt “ừm”, nét mặt không mảy may thay đổi gì, cũng chẳng thấy có sự đồng cảm ở đáy mắt.
“Như nô tỳ nói, Lật Tang tự gây tội, Thái tử điện hạ của Phong Quốc là người phương nào? Há có thể để yêu cho một tỳ nữ như nàng ta làm bậy ở trước mặt mình? Nô tỳ nghe nói khi nàng ta đến Phương Phỉ uyển mời người, trong phòng chỉ có điện hạ và Tô cô nương kia, chắc là liều lĩnh quấy rầy chuyện tốt của hai người họ nên mới khiến cho điện hạ tức giận.”
“Công chúa định sắp xếp như thế nào cho Lật Tang? Nàng ta đắc tội điện hạ, chắc chắn là không thể tiếp tục để lại chỗ của chúng ta.” Nàng ấy hơi ghé sát vào, thấp giọng nói: “Huống hồ chi không có nàng ta, người cũng tiện hơn.”
“Vậy đưa nàng ta về Tri Quốc thôi, nàng ta bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Ta đi thăm nàng ta.”
Lư Quyên lại khinh thường: “Nàng ta chỉ là một hạ nhân mà thôi, đáng để Công chúa cao quý đi thăm nàng ta sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play