Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, lòng Tô Ly như tro tàn, như một con cá mặn bị thị vệ của Hàn Tương Quân mang lên đường hướng về phía Tần Châu.
Trên đường đi nàng trầm mặc không nói câu nào, trừ khi phát sinh nhu cầu sinh lý buộc phải xuống xe, nếu không gần như nàng đều ngồi trên xe ngựa. Trong xe trải thảm lông mềm, còn có chăn gấm mềm mại, mỗi ngày ngoài ba bữa cơm, còn thêm cho nàng chút bánh ngọt, hoa quả, thịt khô, đồ ăn vặt gì đó. Có thể nói, đám thị vệ đã dốc lòng quán triệt phương châm “Trên đường phải dàn xếp ổn thỏa cho nàng”.
Nhưng Tô Ly lại không nghĩ nhiều, đãi ngộ tốt như vậy khiến lòng nàng càng bi thương, nàng cảm thấy bản thân giống đám phạm nhân trước khi lên máy chém kia, trước khi chém được chiêu đãi rượu và đồ ăn ngon. Bởi vậy, trong dáng vẻ bi thương của nàng đồng thời còn mang theo thái độ phóng khoáng như hảo hán Lương Sơn Bạc. Chết thì chết thôi sợ cái gì, mười tám năm sau lại là một hảo hán. Nàng nghĩ như vậy, cho nên thị vệ cho gì đều không từ chối, ăn uống thỏa thích, vài lần còn ăn no căng bụng. Vì không cố kỵ điều gì, cũng không còn gì vướng bận chỉ một lòng chờ chết, cho nên mấy ngày trên đường này, khuôn mặt của nàng đã béo lên một vòng mắt thường cũng trông thấy được.
Cứ như vậy, vô tâm vô tư, nản lòng thoái chí hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, cuộc sống trôi qua tối tăm mù mịt.
Mãi cho đến khi tới Tần Châu, vào khách điếm nơi Hàn Tương Quân đang ở rồi, nàng mới giật mình quay lại vẻ đau thương.
Ngày lành sắp hết rồi.
Ôm tâm thái bất chấp tất cả như vậy, khi lên lầu gặp mặt Hàn Tương Quân nàng cũng không chào hỏi, thậm chí còn không thèm nhìn hắn cái nào. Còn Hàn Tương Quân thì sao? Tính ra thì đã gần nửa tháng rồi không gặp nàng, vốn dĩ hắn đang thương thảo công việc với thuộc hạ, nghe thị vệ bẩm báo Tô Ly tới rồi, hắn còn cố ý liếc mắt nhìn nàng một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT