Nàng nắm tay lại khẽ đấm hắn (dù sao cũng không dám dùng sức quá lớn, sợ hắn nổi giận).

Nam nhân trên giường bị nàng đấm đến mức gương mặt sững sờ.

Nước mắt của nàng quá nhiều, thấm ướt hết y phục trên người hắn, có chút khiến hắn không thoải mái nên lại càng muốn đẩy nàng ra một chút, nào biết mới hơi dùng chút sức, nữ nhân này lại ôm hắn càng chặt hơn.

"Điện hạ!" Tô Ly lau nước mắt, dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời này, đôi mắt long lanh, dịu dàng như nước, vừa quyến rũ vừa thống khổ hỏi hắn: “Điện hạ là không cần Ly Nhi nữa sao?”

Thấy dáng vẻ vô cùng đau lòng của nàng, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “... Đâu phải không cần ngươi.”

Dược tính càng ngày càng mãnh liệt, nàng sắp không kiên trì nổi nữa rồi, dứt khoát bạo gan cởi giày rồi cũng bò lên trên, linh hoạt như một con cá chui vào trong chăn.

Nhưng nam nhân lại như có chút mâu thuẫn, cơ thể cứng đờ, cau mày nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Lòng phòng bị của nam nhân này cũng khó thật, cho dù đã mất trí nhớ rồi cũng không chịu tin nàng, nàng đã như vậy rồi, không phải vừa nhìn là đã hiểu sao?

Tô Ly bất chấp, nhanh chóng lật người đè hắn lại. Nàng đã hoàn toàn bị dược tính dày vò đến mức mất đi lý trí, nam nhân dưới thân này có thân phận thế nào, tính tình ra sao nàng đã không còn sức quản nữa rồi.

Nàng làm càng nhưng trong lòng lại dằn vặt…

Thị vệ bên ngoài thấy Tô Ly đi vào đã lâu, không yên lòng bèn gõ gõ ngoài cửa, không nghe thấy tiếng động thì đẩy cửa đang khép hờ ra, lặng lẽ đi lại gần quan sát tình hình, nhưng mới đi đến chỗ tấm bình phong đã bị nam nhân quát: “Cút ra ngoài.”

Tô Ly giật mình, hoảng loạn nhìn hắn.

"Không phải nói ngươi, ngươi tiếp tục." Hắn vỗ vỗ nàng thúc giục nói.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa nàng mới hiểu ra, vừa nãy có người tiến vào. Nàng lặng lẽ liếc nhìn nam nhân đang nhắm mắt hưởng thụ dưới thân, dáng vẻ chìm đắm vừa nãy còn tưởng là hắn đã mất lý trí cùng nàng từ lâu, không ngờ lại cảnh giác như vậy, mà nàng hoàn toàn không phát hiện ra có người tiến vào.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Ly sợ hãi không thôi, hiện tại nàng nhân lúc hắn mất trí nhớ mà lừa hắn, nếu như ngày nào đó hắn nhớ lại, với cái tính cách độc ác của hắn, há chẳng phải là muốn ăn thịt uống máu của nàng sao?

Nàng lặng lẽ mở mắt ra quan sát hắn.

Dưới ánh nến mờ nhạt, vẻ tàn ác trên gương mặt tinh xảo của nam nhân dần biến mắt, hắn giống như con sói đói trong đêm mà nàng không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, lại nhắm tịt mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play