Tháng chín vừa trôi qua, thời tiết bắt đầu trở lạnh nhanh chóng, Tô Ly sợ lạnh nên hầu như ngày nào cũng ở trong Cảnh Dương cung kể chuyện cho Bánh Bao. Thời đại này thiếu sách truyện cho thiếu nhi, các nhũ mẫu chỉ kể được bấy nhiêu câu chuyện cho tiểu hài tử, Bánh Bao nghe đi nghe lại đến chán, rồi một ngày nọ bắt đầu oán giận. Sau khi Tô Ly biết được, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng tự viết truyện cổ cho thiếu nhi.
Nàng cũng đã thực sự viết một số truyện ngắn, có tự biên soạn, có cả sao chép từ thời hiện đại, chẳng hạn như “Nòng nọc tìm mẹ”, “Rùa và thỏ”, vân vân.
Bánh Bao thích nghe mẫu thân kể chuyện xưa nhất. Nó cực kỳ thích giọng nói nhẹ nhàng êm tai của mẫu thân mỗi ngày trước khi đi ngủ, cũng rất thích hỏi “Vì sao ạ?”, “Thực ra là vì sao ạ?”.
Những câu hỏi của tiểu hài tử là vô cùng vô tận, tư duy cũng cực kỳ nhanh nhạy, Tô Ly phát hiện ra, dần dà nàng đã không thể tiếp tục lừa gạt nhi tử thông minh này, có khi nó còn tự lấy dẫn chứng chứng minh, khiến Tô Ly chột dạ không thôi, những lần sau không còn dám qua loa chiếu lệ nữa.
Những khi rảnh rỗi, Tô Ly luôn thích ngồi một mình trên cao lâu, ngơ ngác nhìn về phương Bắc. Người đó đã đi được bốn tháng, cũng không biết hiện tại thế nào rồi. Mặc dù nàng thường xuyên nhận được thư hắn gửi nhưng lần nào cũng chỉ báo tin tốt, không hề nói tin xấu, còn nói cả những chuyện vụn vặt thú vị mà hắn trải qua. Nhưng Tô Ly vẫn không yên tâm. Trước đây, hồi ở Tuy Châu nàng đã từng sống trong quân doanh một thời gian, biết rất rõ hoàn cảnh khắc nghiệt trong đó, tới mùa đông lại càng khó khăn hơn. Thức ăn chẳng được mấy, nàng lo thân thể hắn không đủ dinh dưỡng, lại lo buổi tối hắn ngủ bị nhiễm phong hàn, lo cho hắn chẳng may chiến sự mệt nhọc, thức trắng đêm không ngủ, vân vân.
Đôi khi chính nàng cũng cảm thấy mình đã lo lắng quá mức, nhưng sau khi mang thai, rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc của nàng trở nên thực sự khó kiểm soát. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thấy vẫn là do mình quá nhàn hạ, nên tìm chút việc gì đó để làm mới được.
Vì vậy, nàng lại bắt đầu lấy bản viết chữ mẫu của Hàn Tương Quân ra, chép lại, chuẩn bị luyện chữ một phen, từ khi đến thế giới này, nàng rất không kiên nhẫn với việc dùng bút lông để viết, có đôi khi có thể lược bỏ là nhất định sẽ lược bỏ, thậm chí dứt khoát dùng một số biểu tượng hoặc hình vẽ để làm ký hiệu, xem như một phần thay thế cho ngôn ngữ. Không có nguyên do gì khác, chỉ là nàng cảm thấy chữ viết của mình quá xấu, khó có thể cho người khác xem nên không thực sự muốn viết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play