“Chuyện này chắc nương nương không biết. Hôm trước cháu trai nô tỳ mang chút đặc sản tới đây cho nô tỳ có nói về tình hình bên ngoài. Không nói các châu phủ khác, chỉ riêng kinh thành chúng ta thôi, ở các am các miếu ngoài thành đều có rất nhiều dân chạy nạn.”
Khi ở Tuy Châu, Tô Ly đã từng trông thấy dân chạy nạn kết bè kết đội, một đám mênh mông cuồn cuộn, đói như muốn ăn thịt người, dáng vẻ vô cùng đáng sợ. Nàng kinh hãi: “Kinh Thành cũng có dân chạy nạn?”
“Năm nào cũng có, mấy năm nay triều đình không đánh giặc, còn ít đi một chút. Nhưng chẳng phải năm nay phía nam có lũ lụt sao? Cho nên rất nhiều dân chạy nạn lại ùa vào Kinh Thành. Năm vừa rồi am miếu còn có thể thu lưu được. Nhưng năm nay nhiều quá, không thể thu lưu hết nhiều người như vậy. Có rất nhiều cô nhi quả phụ ăn đói mặc rách, ai da, nhìn rất đáng thương…”
Tô Ly buông đồ trong tay xuống, dáng vẻ như suy tư gì. Đợi sau khi Lưu chưởng tư đi khỏi, nàng bưng một bát chè lên tự mình đến Thừa An điện một chuyến.
Thấy nàng từ đằng xa, La Thanh đã cười hì hì: “Sao hôm nay lương viện lại rảnh rỗi tới đây thế này?”
Thật ra trong lòng ông ấy biết rõ, có ngày nào là lương viện không rảnh rỗi đâu, chỉ là không thường xuyên tới Thừa An điện vấn an Hoàng Thượng mà thôi. Không ngờ hôm nay đột nhiên nàng lại tới, nếu Hoàng thượng biết, nói không chừng trong lòng sẽ rất vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT