Tô Ly không muốn rút dây động rừng, cũng không nói cho Thải Vân biết việc này, sợ nàng ấy thiếu kiên nhẫn. Bản thân nàng thì tới võ quán trong thành một chuyến, thuê mấy vị sư phụ. Ngày hôm sau, dùng danh nghĩa tu sửa phòng ở mời một đám người vào viện trạch của mình. Sau khi đục đục đẽo đẽo c ngày, đám công nhân đã rời đi, đám sư phó thì bắt đầu mai phục.
Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ chờ trời tối để bắt người.
Ăn cơm chiều xong, Tô Ly dẫn con trai ra sân hóng mát. Thật ra trong lòng nàng rất hoảng sợ, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh, vì muốn làm thủ thuật che giấu tai mắt người nọ. Nàng suy đoán, người nọ có thể tự nhiên ra vào trạch viện của nàng không ai biết như vậy, khả năng vô cùng quen thuộc tình hình chỗ nàng, giờ nào mọi người đi ngủ, giờ nào thức dậy đều biết rõ như lòng bàn tay. Nếu như thế, đêm nay không nên thay đổi quá nhiều, phải cố gắng sinh hoạt như bình thường, tránh cho đối phương nghi ngờ.
Nàng chơi với nhi tử nửa canh giờ, sau đó thấy sắc trời đã tối, mới ngáp một cái đi về phòng. Sau khi đi đi lại lại trong phòng một lúc, nàng mới thổi đèn.
Nàng đã chuyển nhi tử đang ngủ say qua cửa phụ tới một gian phòng khác từ lâu, để bà tử chăm sóc cậu bé. Lúc này bản thân đang cầm một cây gậy giặt quần áo, núp trong bóng tốt, rất căng thẳng. Đám sư phụ kia đều mai phục ở sân viện bên ngoài, chỉ cần người nọ dám đến, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, màn đêm u ám, sân vườn yên tĩnh, mọi người đều nín thở, tập trung tinh thần.
Sắp rồi! Tô Ly thầm nghĩ, bình thường vào giờ này nàng đều đã ngủ, chắc là người nọ sắp tới rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT