Tô Ly giật mình kinh hãi, không ngờ chuyện như vậy hắn cũng biết rõ ràng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu rọi trên mặt nàng, có thể nhìn thấy rõ giọt lệ lóng lánh quẩn quanh hốc mắt, nước mắt như muốn rơi lại không thể rơi, dáng vẻ khiến người ta vô cùng thương xót.
“Điện hạ, ta không biết rốt cuộc ngài nghe chuyện này từ chỗ này, nhưng ta rất đau khổ. Đau khổ vì ngài chắc chắn ta đã lén lút gặp hắn ta. Chắc ngài không biết chuyện này, hôm đó khi đi vòng qua núi giả, không nhìn thấy Thu Đồng với Thu Nghiên đâu còn bị tỳ nữ xa lạ bắt ép phải đi cùng nàng ta, lúc ấy trong lòng ta rất khủng hoảng. Chắc ngài không biết, khi ta thấy cặp mắt như mắt rắn độc kia của Hàn Tương Trưng nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng ta đã sợ đến mức nào đâu. Chắc ngài không biết, khi nghe nói ngài bị ám sát, điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là, nếu không có ngài, ta sẽ rơi vào tay hắn ta. Bây giờ dù ta có nói gì, ngài cũng không muốn tin, chỉ vì trước kia ta từng lừa gạt ngài sao? Vậy ngài còn hỏi ta làm gì? Cứ trực tiếp xử lý ta là được rồi, ta tuyệt đối không nói hai lời.”
Nàng vừa nói vừa ngước mắt lên, nước mắt rơi xuống ào ào, cuối cùng khóc đến nghẹn ngào, dùng tay che mặt mình lại, bả vai run rẩy không ngừng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, rốt cuộc người nam nhân này có tin lời nàng không nhỉ? Nếu hắn không tin, tiếp theo nàng nên làm thế nào đây?
Nhưng ngay sau đó, nàng đã bị nam nhân kéo vào trong lồng ngực ấm áp, bàn tay hắn ấn đầu nàng dựa sát vào ngực hắn. Mãi cho đến lúc này, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như qua được cửa này rồi.
Nghe nàng nói xong, cơn giận gì đó trong lòng Hàn Tương Quân đã bay đi hết rồi. Trên lá thư mật báo kia cũng nói rõ, vì oán hận với nàng nên Tô Dao mới mật báo. Nếu đã như vậy, thì những gì đối phương nói sẽ dễ dàng mang tính chủ quan, hại hắn nhất thời rối loạn khiến Tô Ly bị oan uổng.
Hắn sẵn lòng tin tưởng lời nàng nói là sự thật, bởi vì nếu nàng thật sự có lòng đánh c
ắp tình báo giúp Hàn Tương Trưng, vậy thì thái độ thường ngày của nàng phải là luôn muốn lấy lòng hắn để tranh thủ cơ hội mới đúng, chứ không phải thái độ thờ ơ với mọi chuyện như thế kia. Cho nên, hắn bằng lòng tin tưởng nàng, cũng cảm thấy áy náy vì những lời nàng vừa nói. Bản thân nhất thời xúc động chạy tới chất vấn, khiến nàng phải chịu ấm ức. Lúc này thấy nàng khóc nghẹn ngào, hắn lại âm thầm tự trách không thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play