“Bệ hạ đến!”
Thái giám tùy hành hô to một tiếng, đó là tiêu chí triều hội bắt đầu.
Cơ Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ.
Lần này, sáu vương không đến, tiên môn cũng không đến.
Đây mới là tình huống bình thường.
Sáu vương có đất phong của mình, nếu như không có chuyện lớn gì, tuyệt đối sẽ không rời xa nơi đó.
Tiên môn thì không cần phải nói.
Ngày đó cùng nhau đến, chính là vì bức vua thoái vi, bây giờ kế hoạch bức vua thoái vị phá sản, sáu vương cũng lập tức về nước.
Không có những loại hàng chướng mắt này, Cơ Minh Nguyệt dễ chịu hơn nhiều, khóe mắt nàng liếc nhìn về một nơi hẻo lánh trong đại điện, nhìn thấy thân ảnh kia tựa đang vào góc tường.
Không hiểu sao trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
“Có việc tấu lên, không có việc bãi triều.”
Thái giám tùy hành lại lên tiếng lần nữa.
Quần thần cầm tấu chương, nhao nhao đi lên phía trước.
Bọn họ bắt đầu nghị luận quốc sự.
Đời trước Diệp Ninh chỉ là một dân đen, nào có cơ hội tiếp xúc với loại hội nghị quy cách quỷ dị này?
Đương nhiên là vểnh tai, muốn nhìn thêm việc đời một chút.
Nhưng nghe được càng nhiều, lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Bởi vì các văn thần và Thiên Tử trả lời liên miên bất tận, nhưng căn bản không có một chút tác dụng nào.
Lấy một ví dụ.
Một đại thần nào đó đứng ra, lo cho nước lo cho dân nói: “Bệ hạ, tình hình hạn hán ở tây bắc vẫn chưa được làm dịu, bách tính dân chúng lầm than, cần một lượng lớn lương thực và tiền bạc để chẩn tai!”
Cơ Minh Nguyệt hờ hững trả lời: “Quốc khố không có tiền.”
Đại thần lập tức ngậm miệng, cảm xúc lo cho nước lo cho dân vừa rồi giống như là ảo giác, trở lại vị trí của mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Đại thần nào đó nói: “Bệ hạ, Giang Nam lũ lụt…”
Thiên Tử lại đáp: “Không có tiền, cút.”
Đại thần nào đó lại nói: “Bệ hạ, con trai của Uy Vũ Hầu phóng ngựa trên phố xá đông người, hơn mười người tử thương.”
Thiên Tử vô thức trả lời: “Không có tiền.”
Sau đó ý thức được mình nói sai, lại thay đổi.
“A, lần này không phải đòi tiền lương… Vậy thì phái một người đi nói với Uy Vũ Hầu, bảo hắn quản con trai chặt chẽ một chút.”
Diệp Ninh nghe cuộc đối thoại trên triều đình, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đây đúng thật là nhân gian hoang đường.
Ai có thể ngờ được, triều đường Đại Chu dâng tấu, thế mà lại là một cái tình huống như thế này.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Ví dụ như, đại thần nào đó nói: “Bệ hạ, Tri phủ Thông Châu phát hiện một con tiên hươu bảy màu, đây nhất định là điều may mắn, đang đưa vào kinh thành, chuyện này nhất định chính là khen ngợi của ông trời đối với sự chuyên cần chính sự của bệ hạ!”
Thiên Tử vui mừng, nói: “Thưởng!”
Lại có đại thần nào đó nói: “Bệ hạ, hay là chúng ta vận chuyển kỳ thạch từ Giang Nam đến, tạo một vườn trưng bày đầy dị bảo, để cho bệ hạ khi nhàn hạ thì thả lỏng.”
Cơ Minh Nguyệt vỗ tay nói hay, nói: “Ái khanh vất vả, chuyện này giao cho ngươi đi làm.”
…
Diệp Ninh xem như thấy rõ.
Thiên Tử này, chuyện có liên quan đến người, hắn không làm một chuyện nào.
Cái gì mà bạn hạn hán, cái gì là lão bách tính chịu khổ… Đến chỗ của hắn, chính là một câu không có tiền.
Khi không cần dùng đến tiền, thì giả bộ ngớ ngẩn, nghĩ biện pháp lừa gạt cho qua.
Nhưng mà cái gì mà tu sửa vườn, sờ mó kỳ trân dị bảo, phát hiện điều may mắn các kiểu, hắn so với ai cũng đều tích cực hơn.
“Thiên Tử vẫn luôn như thế?”
Diệp Ninh hỏi.
Hắn tự hỏi không có tình cảm gì với Đại Chu, nhưng nhìn thấy loại cảnh tượng hoang đường ngày hôm nay, vẫn là sinh ra mấy phần tức giận.
Không phải tính tình hắn nóng nảy, mà là những chuyện Thiên Tử làm thật sự là quá đáng.
Đây là thượng triều sao?
Đây quả thực là chơi đùa mà!
Văn võ cả triều, Thiên Tử đương triều, giống như là diễn viên, ngày qua ngày diễn tấu tiết mục quân thần đúng mực.
Diệp Ninh muốn hỏi một câu, các vị diễn có mệt không?
“Cái này…” Lưu Cẩn liên tục cười khổ, nói: “Chúng ta sao có thể nghị luận về quân vương?”
Hắn không dám trả lời.
Nhưng cũng không phủ nhận.
Điều này đủ để chứng minh tất cả.
“Khó trách người người đều nói Đại Chu Thiên Tử là hôn quân, hôm nay thấy tận mắt, quả nhiên mở rộng tầm mắt.”
Diệp Ninh từ tốn nói.
“Đại nhân nói cẩn thận!”
Lưu Cẩn liếc nhìn bốn phía, thấy không có người nào chú ý, lúc này mới thở dài một hơi.
Loại lời này, thật sự là không nên nói…
Nhưng mà ngẫm lại, đây chính là Diệp Ninh, tiên môn cũng không để vào mắt, hắn còn có cái gì mà không dám nói?
“Nhất định là Diệp khanh đối với trẫm rất thất vọng.”
Cơ Minh Nguyệt vẫn đang diễn kịch, nhưng tâm tư lại hoàn tòan không ở phương diện này.
Nàng có chút đau khổ.
Ngày trước thì cũng thôi đi, dù sao nàng cũng đã thành thói quen,
Nhưng mà hôm nay, lại để cho Diệp Ninh nhìn thấy một mặt mục nát nhất của nàng.
Hắn sẽ nghĩ như thế nào?