Diêu Phẩm Nhàn vốn sợ Vương gia thấy phiền lòng, nên lần này mới hơi chủ động một chút, định mở lời trước nói với hắn trước.
Nhưng nếu Vương gia chưa từng có ý từ bỏ Triều ca nhi, thì nàng tất nhiên là người vui mừng hơn cả.
Ngụy Vương liếc nàng một cái, lại hỏi: “Là Triều ca nhi nói gì với nàng sao?”
“Không có.”
Diêu Phẩm Nhàn vội lắc đầu, sợ người hiểu lầm, liền nghiêm túc bẩm: “Thiếp chỉ thấy Vương gia những ngày qua đã quá lao tâm khổ trí, mà Triều ca nhi… lại thật sự kém hơn người thường. Thiếp sợ vì nó mà khiến Vương gia chẳng được yên giấc, cho nên mới mạo muội nhắc tới.”
Rồi lại nhẹ giọng thay Bùi Triều giải thích: “Tuy Triều ca nhi không lanh lợi, nhưng lại rất chịu khó. Trong lòng rõ ràng hiểu đây là cơ hội hiếm có, mỗi ngày đều khổ luyện chẳng dám lười nhác, chỉ mong học thêm được chút bản lĩnh từ Vương gia còn chẳng kịp, sao có thể dễ dàng buông bỏ.”
Ngụy Vương nghe xong, khẽ gật đầu, sắc mặt cũng dịu lại đôi phần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play