Châu quản gia không dám suy đoán tâm tư của chủ tử, chỉ có thể thành thật trả lời đúng những gì được hỏi.
“Phụ nữ ai cũng thích làm đẹp, thích trang sức, thích váy áo xinh đẹp. Nếu chẳng may cãi vã căng thẳng quá, người ta nhất thời không chịu bỏ qua thì chỉ cần mua ít trang sức nhỏ về dỗ dành. Phu thê sống với nhau, chỉ cần muốn giữ gìn cuộc sống êm đẹp, đôi khi chỉ cần cho đối phương một cái bậc thang để bước xuống, người ta cũng sẽ nguôi giận mà bỏ qua thôi.”
Ngụy Vương bề ngoài vẫn bình thản như không, nhưng trong lòng đã ghi nhớ những lời này.
Dù tình huống giữa hắn và vương phi không hoàn toàn giống phu thê nhà Châu quản gia, nhưng chuyện phu thê trên đời này, suy cho cùng cũng gần giống nhau. Lúc này hắn chưa nghĩ ra cách nào hay hơn, nên tạm thời thử áp dụng kinh nghiệm của Châu quản gia xem sao.
Dù trong lòng đã có tính toán, Ngụy Vương cũng không để lộ ra ngoài. Hắn chỉ nhìn Châu quản gia một cái, sau đó tự tìm cho mình một lý do hợp lý cho việc hỏi han vừa rồi: “Mười năm trước, khi bổn vương lập phủ, ngươi đã đi theo bên cạnh ta. Bao năm nay, mọi việc ngươi làm trong vương phủ, bổn vương đều nhìn thấy cả. Khi ngươi thành thân, bổn vương lại không có mặt ở kinh thành, cũng chưa thể chúc mừng ngươi. Giờ đã biết, lẽ ra cũng nên bù đắp.”
Châu quản gia trước đó vẫn còn thấp thỏm, không hiểu tại sao hôm nay Vương gia lại đột nhiên quan tâm đến chuyện nhà của ông. Theo hiểu biết của ông, Vương gia vốn không phải kiểu người thích hỏi han chuyện riêng tư của hạ nhân. Trong lòng ông cứ thấp thỏm mãi, sợ mình đã làm gì sai khiến Vương gia không hài lòng.
Nhưng đến khi nghe Vương gia nói muốn ban thưởng, ông mới bừng tỉnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play