92
Thực ra Dương Phùng Vận cũng biết tính toán. Hắn trả cho "ngốc tử" (Tần Cẩn Thịnh) tiền công chỉ bằng một nửa người khác, nhưng ngốc tử làm việc lại bằng sức của mấy người cộng lại. Từ sau khi ngốc tử đến, hắn tiết kiệm được không ít tiền, trong lòng vốn cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng hôm nay vừa ra khỏi hoàng cung, Dương Phùng Vận đã nghe đám người lải nhải rằng ngốc tử vô cớ biến mất nửa tháng, rất nhiều việc không ai làm, đến nỗi nhiều hàng hóa vì không được phơi nắng mà mốc meo, hỏng hết cả, chẳng khác nào đồ bỏ đi. Dương Phùng Vận nghe vậy mà đau lòng không thôi.
Mấy thứ đó đều là tiền cả đấy!
Thực ra việc phơi đồ vốn dĩ là giao cho Chiêu Phúc và hai gia phó khác, nhưng từ lúc ngốc tử đến, bọn họ liền đùn đẩy hết cho ngốc tử làm. Dương Phùng Vận cũng biết rõ, nhưng vì thấy ngốc tử ngây ngô chịu khó, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giờ thì hay rồi, ngốc tử mất tích nửa tháng, đám gia phó kia cũng chẳng chịu tự giác làm việc, lại còn đổ lỗi cho ngốc tử đi đâu chơi không chịu làm việc.
Chuyện này vốn rất dễ giải quyết: chỉ cần tìm ngốc tử về, khấu trừ nửa tháng tiền công, rồi tiếp tục ném việc cho hắn là xong. Nhưng Chiêu Phúc đầu óc không biết có phải bị nước vào không, lại đi mắng ngốc tử giữa phố, đẩy sự việc thành ra thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT