Trên đường về nhà, chúng tôi vẫn không nói với nhau lời nào. Anh lái xe, tôi nghịch điện thoại, phân công rõ ràng.
Nhưng trong đầu tôi cứ vang lên câu anh nói trước đó: “Về nhà trước đã.”
Về nhà rồi thì sao? Chẳng sao cả. Về đến nơi, anh nằm vật ra ghế sofa, cầm lấy một quyển sách đọc, còn đợi tôi nấu cơm. Tôi thật sự tức chết mà.
“Tôi không ăn rau mùi.” Lúc tôi bưng hai bát mì ra, anh cau mày nói.
Tôi… “Vậy anh ăn hết mì, bỏ lại rau mùi.” Tôi đưa đũa cho anh, anh lại ra vẻ làm ông lớn.
Anh nhìn bát mì mấy giây, thở dài, “Có mùi.”
Đúng là khó chiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT