Sân trường buổi trưa đặc biệt yên tĩnh, ánh nắng chiếu bóng xuống mặt đất, lốm đốm, rồi một cơn gió thổi qua, Kỷ Thời dừng bút sau khi chép xong bài thơ, gục mặt xuống bàn một lát rồi ngủ thiếp đi.
Nghĩ lại, hồi học cấp ba anh không gặp vấn đề về giấc ngủ, có thể ngủ gục bất cứ lúc nào, cũng không thấy tay đau.
Đến sau này, anh gối tay lên cũng thấy mệt không chịu nổi, chân thì cứng đờ đến nỗi cả buổi chiều không cử động được.
Khi Kỷ Thời tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, thời gian nghỉ trưa đã gần hết, các lớp lần lượt có học sinh bán trú quay lại học, tiếng động rất nhẹ, nhưng bước chân đều mang một cảm giác nặng nề đặc trưng của học sinh lớp 12, dùng một từ để hình dung, đó là "khổ đại cừu thâm (mối thù sâu nặng)".
Kỷ Thời vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi quay lại, Diêu Mông đang đứng cạnh chỗ ngồi của anh, nhìn chằm chằm vào quyển tập viết thư pháp trên bàn anh nghiên cứu: "Quyển tài liệu này cậu mua ở cổng trường hay nhà sách Tân Hoa?"
"Nhà sách Tân Hoa." Kỷ Thời nói, "Giá sách ở tầng hai gần cầu thang, đều là sách tham khảo cho học sinh lớp 12."
"Tớ rảnh cũng sẽ đi xem." Diêu Mông than thở, "Học thuộc lòng thơ văn phiền quá."
Học bá như cậu ấy về cơ bản không có điểm yếu, môn văn dù không đạt điểm cao, cũng tuyệt đối không quá thấp, nhưng dù là học bá, thỉnh thoảng cũng sẽ có trường hợp không viết được một câu hỏi học thuộc lòng, mất điểm oan uổng, như vậy thì tiếc quá.
Kỷ Thời cũng nghĩ như vậy.
Học sinh bán trú trong lớp đã đến gần đủ, kim đồng hồ cũng chỉ đến 2 giờ chiều, bảng đen viết đầy bài giảng văn buổi sáng đã được lau sạch, ngay cả dòng nhắc nhở "Còn ngày nữa là đến kỳ thi đại học" ở bên trái bảng đen cũng bị lau đi, được lớp trưởng tranh thủ lúc giáo viên chưa đến viết lại.
Kỷ Thời ngẩn người vài phút, tiếng chuông vào học vang lên, cô Lý giáo viên dạy tiếng Anh bước vào lớp.
Giống như giáo viên tiếng Anh của tất cả mọi người, cô Lý trẻ trung và xinh đẹp, uốn tóc xoăn, mặc bộ vest thời trang trông rất đắt tiền, trong số các giáo viên dạy các môn chính của lớp họ, cô Lý là người trẻ nhất, cũng có trình độ học vấn cao nhất, cô là sinh viên tốt nghiệp Đại học Sư phạm tỉnh Tô, trong khi phần lớn sinh viên sư phạm chọn làm giáo viên ở các thành phố và huyện phía nam, cô là một trong số ít người chọn về quê nhà.
Thầy Lữ và thầy Trương dạy môn vật lý đều tốt nghiệp trung cấp, nhưng vào thời của họ, sinh viên trung cấp là những người có học vấn cao thực sự.
Việc đầu tiên cô Lý làm mỗi ngày khi lên lớp là kiểm tra từ vựng, bất kể giảng nội dung gì, cứ phải kiểm tra 20 từ trước đã, từ hàng ghế sau lên hàng ghế trước đưa bài, cô dựa vào tình hình học từ vựng của học sinh để đánh giá tiến độ ôn tập của họ.
Đây có thể coi là một cách làm dở, nhưng thực sự hiệu quả, có sợi dây này kéo sau lưng, mọi người ít nhất cũng nhớ đến việc học thuộc lòng từ vựng, sẽ không quá khoa trương mà làm bài tập toán và vật lý trong giờ tự học tiếng Anh buổi sáng.
Kỷ Thời nhận quyển vở từ vựng được đưa từ hàng ghế sau, đặt cùng quyển của mình, đang định thu quyển của Tằng Thái Nhiên, thì thấy cậu ấy nhìn mình đáng thương: "fantastic đánh vần thế nào ấy nhỉ?"
Chưa đợi Kỷ Thời mở miệng, cô Lý trên bục giảng đã nhắc nhở: "Các bạn nhanh chóng nộp vở của mình lên, đừng nói chuyện riêng."
Tằng Thái Nhiên: "..."
Cậu ấy nộp quyển vở từ vựng của mình với vẻ mặt thản nhiên như đưa đám tang, vẻ mặt đủ để dùng từ "tâm như tro nguội" để hình dung.
"Cậu viết được mấy từ?" Kỷ Thời hỏi.
Tằng Thái Nhiên xòe năm ngón tay, nghĩ lại thấy không đúng lắm, thu lại một ngón, rồi lại thu thêm một ngón: "Không trách mình được, tại từ khó quá."
Kỷ Thời: "..."
Anh cũng ngại nói gì Tằng Thái Nhiên, hồi cấp ba hai người là anh em cây khế, tỷ lệ đúng đều xêm xêm nhau.
Những ngày này Kỷ Thời đều viết đúng hết các từ được đọc chính tả, cô Lý không cho những từ quá lạ, đều là những từ anh đã học thuộc và hiểu, bài thi thử của anh cũng có tỷ lệ đúng không thấp, theo đánh giá của Kỷ Thời, nếu anh có thể duy trì trạng thái này, điểm số trong kỳ thi tháng chắc chắn sẽ không thấp.
Điểm yếu lớn nhất của anh hiện tại vẫn là vật lý và hóa học, hai môn này cũng là hai môn khó chinh phục nhất.
Kỷ Thời không khỏi cảm thấy con đường phía trước còn dài và gian nan, nhưng anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể học từ từ, học đến đâu hay đến đó.
Làm bài tập, suy nghĩ, đọc sách, ôn lại... đây là trạng thái thường ngày của Kỷ Thời trong giai đoạn đầu của năm lớp 12.
Anh rất ổn định, có cảm giác căng thẳng tiến triển từng bước, trong mắt các thầy cô giáo trong lớp, Kỷ Thời như vậy rất trưởng thành, dường như đã tỉnh ngộ ra điều mình muốn, rồi từng bước hoàn thiện theo mục tiêu của mình.
Tuy nhịp độ không nhanh, nhưng ít nhất anh đang làm việc theo nhịp độ của mình, các thầy cô cũng không muốn phá vỡ nhịp độ của anh.
Họ cũng từng gặp những học sinh như Kỷ Thời - trưởng thành và lột xác nhanh chóng trong năm lớp 12 này.
Đây là một giai đoạn chịu nhiều áp lực, có người chịu được áp lực, duy trì nhịp độ ổn định trong suốt một năm, cũng có người căng thẳng gần một năm rồi đột nhiên sụp đổ vào phút cuối, là giáo viên, họ không muốn học sinh của mình rơi vào tình trạng đó.
...
Chớp mắt một cái, đã đến Quốc khánh.
Năm nay ngày lễ đặc biệt, Trung thu vào ngày 3 tháng 10, muộn hơn Quốc khánh hai ngày, vì vậy kỳ nghỉ lễ theo quy định là 4 ngày, người đi làm có thể xin nghỉ bù để được nghỉ 8 ngày, Kỷ Thời và các bạn cũng được hưởng lây, có kỳ nghỉ ngắn 4 ngày.
Nửa cuối năm nghỉ ngày nào mất ngày đó, sau Quốc khánh chỉ còn Tết Dương lịch và Tết Âm lịch.
Cũng vì kỳ nghỉ Quốc khánh, kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12 được sắp xếp vào ngày 5 tháng 10, ngày đầu tiên sau khi nghỉ lễ, ngày đầu tiên thi văn và toán, sáng ngày thứ hai thi tiếng Anh, chiều thi vật lý và hóa học.
Ngày 30 tháng 9, mọi người vừa mong chờ kỳ nghỉ đến, vừa thầm chửi người sắp xếp như vậy là đồ ngốc.
Tằng Thái Nhiên chửi đặc biệt hăng: "Thế này thì về nhà tớ đến tivi cũng không được xem."
"Thi xong thầy cô chắc sẽ tăng ca chấm điểm ngay lập tức, kiểu gì cũng sẽ nhanh chóng phát điểm ra, mấy ngày đó chắc tớ sẽ sống trong lo lắng không biết mình được mấy điểm mất.”
Tằng Thái Nhiên: "... Tớ chắc chắn sẽ biết điểm đầu tiên."
Có một lần không may sao mà giáo viên lại gọi điện cho cậu, sau đó mẹ cậu đã quen biết giáo viên trong trường, mỗi lần thi tháng xong đều hứng thú gọi điện hỏi điểm, khi mọi người còn chưa biết điểm, cậu ấy về cơ bản là người biết điểm sớm nhất trong lớp.
Nói sao nhỉ? Bình thường bố mẹ cậu ấy còn hơi kiềm chế, không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của Tằng Thái Nhiên, nhưng nếu là kỳ nghỉ Quốc khánh có tận 4 ngày rảnh rỗi mà cậu ấy còn thi tệ nữa thì…
"Hiệu trưởng anh minh."
Kỷ Thời vừa thu dọn cặp sách, vừa suy nghĩ xem nên mang những gì về nhà, 4 ngày quá ngắn, anh định mang ít sách thôi, tốt nhất là loại có thể nhanh chóng nâng cao điểm số của một môn.
Tiếng Anh có thể mang ít thôi, thầy giáo đã phát hai bộ đề, đủ để anh làm rồi.
Kỷ Thời mang theo vở ghi chép trên lớp môn hóa và vật lý, hai quyển vở dày cộp, nhét cùng với đề thi vào cặp, cặp sách lập tức phồng to.
Anh về ký túc xá, nhét hộp cơm mà mẹ Kỷ mang đến lần trước vào túi, rồi lấy điện thoại và sạc, xuống dưới lầu mua một chai nước khoáng ở cửa hàng tạp hóa nhỏ.
Kỷ Thời gọi taxi trực tiếp ở cổng trường, Chu Dũng và Chu Đình Lộ học lớp 12 đều ra ngoài ở trọ rồi, Quốc khánh cũng không về nhà, Kỷ Thời đưa cho tài xế 20 tệ, không tính tiền theo đồng hồ, một xe chở 5 học sinh, tài xế đi một chuyến đến trấn của họ là 100 tệ.
Vào thời đại này, hoạt động của taxi ở huyện Z không được quy chuẩn, về cơ bản là thỏa thuận giá cả với tài xế, thỏa thuận xong mới lên xe, nếu tính tiền theo đồng hồ, quãng đường mấy chục cây số sẽ quá đắt.
Kỷ Thời cũng có thể chọn ra bến xe buýt để đi xe buýt liên tỉnh, nhưng phải gọi xe ba gác ở cổng trường, loại xe này không có giá cố định, cùng một quãng đường có người báo 5 tệ, có người báo 4 tệ, mặc cả thì 3 tệ cũng đi.
Hồi lớp 10 và 11 Kỷ Thời thường đi xe ba gác ra khỏi trường, phần lớn là xe điện, cũng có xích lô, giữa tài xế và chỗ ngồi được ngăn cách bằng một tấm rèm, mùa hè đi rất mát, mùa đông thì không chắn gió, đối với người đi dạo phố huyện thì khi xe buýt chưa phổ biến, bỏ ra vài tệ đi xe cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng đến lớp 12, bố mẹ Kỷ dặn dò Kỷ Thời ngàn vạn lần đừng đi xe ba gác nữa, chủ yếu là xe ba gác trong nội thành huyện Z phần lớn là công nhân về hưu hoặc nông dân không có lương hưu lái, họ lớn tuổi mà lái xe rất liều, chạy ngang dọc trên đường lớn rất không an toàn.
Huyện cũng không quyết tâm cấm những chiếc xe ba gác này, thực tế cũng không thể cấm, dù sao đó cũng là sinh kế của một nhóm người.
Bây giờ Kỷ Thời ra khỏi trường, nếu gần thì đi bộ, rất ít khi đi xe ba gác.
Taxi chạy đến trấn, bố Kỷ đã lái xe ba gác đợi sẵn.
Hiếm khi Quốc khánh và Trung thu được nghỉ cùng nhau, các cửa hàng ở thị trấn đều chật kín người, cửa hàng làm bánh nướng mở đèn lớn làm bánh, người xếp hàng trước cửa dài dằng dặc, quán xiên chiên cũng vậy, bên cạnh xe đẩy có không ít người ngồi trên xe điện xếp hàng, siêu thị và cửa hàng trái cây cũng đông người.
Nhưng bây giờ người lái xe vẫn rất ít, không giống như sau này, cứ đến ngày lễ, thị trấn vắng vẻ sẽ chật kín ô tô, ô tô mang biển số các nơi chạy qua chạy lại.
"Có ăn đậu phụ thối không?" Bố Kỷ hỏi, "Không ăn thì về nhà luôn."
"Không ăn." Vừa xuống xe, bụng Kỷ Thời vẫn còn khó chịu, không muốn ăn gì cả.
"Cất cặp ra phía sau đi, đeo trên lưng nặng lắm." Bố Kỷ nhẹ giọng lải nhải với Kỷ Thời, "Mẹ con hôm nay nấu cá, ở nhà còn có cua, nhưng giờ cua vẫn chưa béo lắm."
"Ở ký túc có quen không? Nếu không quen thì mình thuê phòng ở ngoài nhé."
Chuyện thôi không thuê nhà nữa, vốn là do Kỷ Thời thuyết phục mãi, cộng thêm công việc đồng áng thực sự quá bận rộn nên bố mẹ anh mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng khi họ quay đầu nhìn lại, thì hóa ra nhà Chu Dũng và nhà Chu Đình Lộ đều có người lên thị trấn chăm sóc con cái.
Làng nhỏ thế này, có chút động tĩnh gì cũng không giấu được ai. Ngay khi Kỷ Thời vừa vào lớp 12, đã có người thắc mắc tại sao bố mẹ anh không lên huyện thuê nhà.
Hai vợ chồng họ không sợ cực nhọc, cũng không tiếc tiền, họ chỉ sợ làm lỡ dở tương lai của con.
Nói gì thì nói, nếu chẳng may điểm thi đại học của Kỷ Thời không tốt chỉ vì không có ai chăm sóc, thì họ chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Kỷ Thời đã giải thích nhiều lần rằng không cần thiết, thái độ lại rất kiên quyết, nên bố anh đành thôi.
Trên xe, anh kể với bố về tình hình ôn tập gần đây, dù bố anh nghe không hiểu lắm, nhưng trong lòng vẫn thấy vui. Đã lâu rồi Kỷ Thời không nói chuyện học hành với ông, lần gần nhất có lẽ là từ hồi cấp hai.