Cuối tháng Tám, thời tiết càng lúc càng oi bức. Kỷ Thời cuối cùng cũng đã ôn lại xong toàn bộ sách giáo khoa toán ba năm cấp ba. Dù chưa thể xem hết tất cả các sách tham khảo trong tay, nhưng một phần là vì thời gian eo hẹp—chỉ còn ít ngày nữa là khai giảng—một phần là vì anh vẫn còn một đống đề thi chưa làm. Anh quyết định sẽ cố gắng giải hết số đề này.
Việc ôn hết sách giáo khoa toán trong vòng 20 ngày đã vượt ngoài dự kiến của anh. Dù vẫn chưa bắt tay vào học vật lý và hóa học, nhưng không hiểu sao, anh lại tràn đầy tự tin vào bản thân.
Vẫn còn hơn chín tháng nữa mà.
Chỉ cần bám sát tiến độ hiện tại, từng bước từng bước vững vàng tiến lên, anh chắc chắn sẽ đạt được kết quả như mong muốn.
Tiếng ve kêu râm ran. Mỗi khi hoàn thành một bộ đề, Kỷ Thời đều đánh dấu những câu sai lại. Bảy bộ đề có độ khó khác nhau, dù mất khá nhiều thời gian, nhưng anh cũng đã duy trì được một tỉ lệ chính xác nhất định.
—Dù nền tảng vẫn chưa đủ vững chắc.
"Phù..."
Hoàn thành xong bảy bộ đề toán, Kỷ Thời thở dài nhẹ nhõm, cả người đổ phịch xuống ghế, lười đến mức chẳng buồn cử động.
Những đề thi này đã vắt kiệt không biết bao nhiêu tế bào não của anh, lại còn để lại một đống lỗi sai. Mặc dù đã xem qua đáp án, nhưng anh không dùng bút đỏ để sửa trực tiếp trên bài làm. Nếu anh nhớ không lầm, những đề thi được phát vào kỳ nghỉ hè sẽ được thầy cô chữa bài sau khi nhập học. Anh muốn nghe thử cách giải của thầy cô thế nào.
Kỷ Thời gối đầu lên ghế, mí mắt khép hờ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy, anh gom lại các đề toán đã làm, xếp cùng với các bài tập tiếng Anh. Đề thi ngữ văn thì không khó để lấp đầy, nhưng số lượng bài luận thì đúng là một cơn ác mộng.
Chỉ còn hai ngày nữa là trở lại trường, anh không thể không động đến sách vật lý và hóa học. Chấp nhận số phận, Kỷ Thời mở sách vật lý ra, ôn tập từng chương một như khi học toán.
Thời gian rõ ràng đã không còn đủ, đề thi cũng không thể làm hết, anh đành phải chia nhỏ bài tập, làm trước những câu mình có thể giải quyết được.
Với anh, hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè đúng là những ngày gian nan nhất.
Những ngày này, chất lượng bữa ăn của Kỷ Thời cũng được nâng cấp đáng kể. Mẹ anh đặc biệt đặt mua lươn và ba ba, nhờ ông cụ hàng xóm nấu giúp. Ông là đầu bếp gia đình có tiếng ở vùng quê, rất giỏi chế biến các món ăn thịnh soạn. Lươn kho tàu và canh ba ba đều là những món chỉ có trên bàn tiệc. Lươn được hầm cùng hạt dẻ và tỏi, thịt mềm, thơm lừng. Ba ba nấu súp thì tươi ngon, bổ dưỡng. Kỷ Thời không cân thử, nhưng anh đoán mình chắc cũng tăng thêm vài ký.
Cuối cùng cũng đến ngày trước khai giảng.
Kỷ Thời thu dọn quần áo vào túi, sách vở để riêng trong một túi khác. Anh nhét hết tất cả sách tham khảo có ích ở nhà vào balo, đầy đến mức căng phồng. Nếu ba lô không đủ chỗ, anh đã nghĩ đến việc đựng trong bao tải rồi—dù sao nhà anh cũng có sẵn bao đựng gạo và phân bón.
"Thời Thời, có xách nổi không?" Mẹ anh nhíu mày lo lắng. "Hay để bố con đưa đi?"
Kỷ Thời lắc đầu: "Không cần đâu, con mang được."
Anh bây giờ còn cao hơn cả bố, sức lực cũng không yếu, nhưng mẹ anh thương con quá nên chẳng bao giờ để anh làm việc nặng.
Balo sách vở và túi quần áo được đặt lên chiếc xe ba bánh chạy điện mới mua của ba anh. Học kỳ này Kỷ Thời không thuê trọ bên ngoài, nên chăn chiếu không cần mang theo, cứ dùng đồ của trường là được.
Anh lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi phía sau xe ba bánh. Bố anh vừa khởi động xe, cả người anh đã lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. Xe ba bánh tuy chở được nhiều đồ nhưng quá bấp bênh. Từ nhà đến trấn mất khoảng mười phút đi đường, suốt quãng đường đó, Kỷ Thời phải bám chặt lấy yên xe mới giữ được thăng bằng. Mông anh ê ẩm vì xóc nảy.
Xe buýt nhỏ từ thị trấn lên huyện cứ nửa tiếng có một chuyến. Xe xuất phát từ thị trấn bên cạnh nhà Kỷ Thời, sau khi xuất phát 20 phút là có thể đến thị trấn của họ. Bình thường xe buýt nhỏ dừng ở một trạm cố định trong huyện, đến ngày trước khi trường Z khai giảng và ngày cuối tuần học sinh được ra ngoài, xe buýt nhỏ sẽ chạy thẳng đến cổng trường, thả phụ huynh và học sinh đến "thăm tù".
Lần này Kỷ Thời đi một mình, không gọi Chu Dũng và Chu Đình Lộ. Tuy cùng một thôn, nhưng điều kiện nhà Chu Dũng và Chu Đình Lộ tốt hơn nhà Kỷ Thời nhiều. Lần này họ vẫn ngồi taxi đi, Kỷ Thời thấy chật chội, nên lần này ngồi xe buýt nhỏ. Trên xe không có nhiều người, anh còn chiếm được một chỗ ngồi để đặt cặp sách.
"Đến huyện bao nhiêu tiền?"
"8 tệ."
Kỷ Thời lấy tiền ra đưa, nhân viên bán vé lướt qua anh, đi đến chỗ hành khách tiếp theo.
Đến mười năm sau, nhà nhà đều có xe, xe buýt nhỏ từ thị trấn lên huyện đều được thay thế bằng xe buýt công cộng. Nhân viên bán vé và tài xế đều được phân công sang xe buýt công cộng trong thị trấn và xe buýt công cộng từ thị trấn về thôn. Nhưng lúc đó cơ bản nhà nhà đều có xe, người ngồi xe buýt chỉ còn lại người già, không giống như bây giờ, đến ngày lễ xe buýt nhỏ vẫn rất đông, nhân viên bán vé để chở thêm người, chuẩn bị không ít thùng nhựa cho người ta ngồi trên xe.
Những chiếc xe buýt nhỏ này đều do tư nhân thầu, vừa cũ vừa nát, ngoài việc chở người, còn giúp người ta chở hàng hóa giữa các thị trấn, mỗi kiện thu 10 tệ, tính ra thì chở hàng có lợi hơn một chút so với chở người.
Dù sao thì chỉ hành khách ở trạm khởi hành mới bị thu 10 tệ một người, khi Kỷ Thời họ lên xe bị thu 8 tệ, trạm tiếp theo chỉ thu 6 tệ.
Xe buýt nhỏ nồng nặc mùi khó chịu, Kỷ Thời ở độ tuổi này vẫn say xe, nhưng vì sau này dần quen nên triệu chứng của anh không nghiêm trọng như thời thiếu niên thực sự.
Anh gà gật, nhìn xe lắc lư dừng lại để chở hàng và chở người. Trên đường đi, Kỷ Thời cũng gặp vài người bạn học cấp hai, nhưng không thân lắm, chỉ là mức độ gặp mặt chào hỏi.
Kỷ Thời lấy sổ từ vựng ra, tranh thủ thời gian này học từ vựng.
"Flexible linh hoạt, có thể thay đổi, đàn hồi, fascinating, privilege..."
Học từ vựng nhiều ngày như vậy, cũng xem không ít đề, Kỷ Thời cảm thấy sâu sắc rằng, anh quả nhiên đã đánh giá thấp độ phức tạp của từ vựng tiếng Anh.
Chủ yếu là quá dễ quên, như privilege thì còn đỡ, dù sao cũng có đoạn hài hước thể hiện hết sự kiêu ngạo rồi, những từ vựng khác luôn cho anh cảm giác rời rạc, những từ vừa học mấy ngày trước thì sau đó quên sạch.
Đương nhiên, dù sao thì cũng đỡ hơn nhiều so với khi anh thi chứng chỉ tiếng Anh cấp 4 sau này, một từ abandon từ đầu học kỳ abandon đến cuối học kỳ, lâu dần ngoài việc hoàn toàn abandon (từ bỏ) ra thì quả thực không còn lựa chọn nào khác.
Anh học rất tập trung, một cánh tay dựa vào cửa sổ, lòng bàn tay kia xòe ra, vừa vặn che được tờ giấy ghi chú.
Mạng bây giờ vẫn chưa đủ tiện lợi. Khi anh học đại học, lên mạng tìm từ vựng là có thể có không ít câu ví dụ. Bây giờ tuy không phải là không tìm được, nhưng phí lưu lượng một tháng quá đắt. Kỷ Thời một tháng chỉ đăng ký 30 MB lưu lượng, chỉ đủ để chat QQ.
Về tính tiện lợi của công nghệ, anh hy vọng sớm hòa nhập với tương lai, nhưng anh vẫn cảm thấy trở về quá khứ rất tốt. Mỗi ngày bây giờ đều vô cùng trọn vẹn, mỗi ngày trong ký ức đều vô cùng sâu sắc, còn trong tương lai, anh không chỉ không có trí nhớ tốt như vậy, thời gian cũng được tính theo đơn vị năm.
...
Xe buýt nhỏ lắc lư đến khu vực thành phố. Không còn cây cối hai bên đường cản trở, tầm nhìn đột nhiên trở nên rõ ràng và sáng sủa. Đường cũng rộng gấp ba lần, chia thành mấy làn đường.
Huyện Z thuộc huyện có diện tích tương đối lớn của tỉnh Tô, nhưng so với các thành phố phía nam đầy danh lam thắng cảnh, huyện Z là huyện nông nghiệp truyền thống, diện tích lớn, địa bàn rộng, con đường vào khu vực thành phố này đặc biệt thông thoáng.
Xe buýt nhỏ trước tiên thả hành khách ở trạm dừng cố định. Trong nháy mắt, những người lái xe ba bánh kéo khách đã ùa đến. Hôm nay xe buýt nhỏ phải đến trường Z thả học sinh trước, tất cả hành khách khác đều phải xuống xe.
Kỷ Thời cất sổ từ vựng vào túi, thu dọn đồ đạc, rồi sờ túi, xác nhận một nghìn tệ mẹ anh đưa vẫn được cất giữ cẩn thận, mới chuẩn bị xuống xe.
Khi Kỷ Thời nhập học, trường Z đã chuyển đến khu học xá mới, ở phía bắc huyện, cách trung tâm thành phố một đoạn đường, vị trí tương đối hẻo lánh, gần đó còn có không ít nhà dân chưa giải tỏa. Nhưng mười năm sau Kỷ Thời quay lại, khu vực đó đã nối liền với ga tàu cao tốc của huyện Z, chính quyền huyện, tòa án, cục công an, trung tâm hành chính đều nằm trên một con đường, gần đó còn có một trung tâm thương mại lớn mới xây, kéo theo giá nhà khu vực đó tăng vọt, dễ dàng vượt quá vạn tệ.
Bây giờ căn bản không ai mua nhà ở đó, mặc dù đã có chủ đầu tư chọn địa điểm và quy hoạch ở đó.
Nhà Kỷ Thời không thể bỏ ra số tiền đó, dù có thể, anh cũng không để bố mẹ mua nhà ở đó. Mặc dù anh chắc chắn rằng giá nhà ở đó trong tương lai sẽ tăng rất nhiều, nhưng dù giá có tăng thì sao chứ?
Bố anh từng trò chuyện với Kỷ Thời.
Ở trong nước, giá nhà ở thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải dẫn đầu, nhưng đó là đối với những người sống ở đó.
Nhà của họ có lẽ không đáng một xu, nhưng bố mẹ anh sẽ luôn sống ở đó, từ già đến chết, dù nhà họ có nhà ở huyện, họ cũng không thể ra huyện ở.
"Trường học đến rồi, ai xuống xe chuẩn bị xuống xe, đừng quên đồ đạc."
"Xuống xe thôi xuống xe thôi, đừng quên thùng hàng dưới gầm xe!"
Kỷ Thời đeo cặp sách nặng như cục sắt xuống xe, túi quần áo được anh xách trên tay, cũng không tính là nặng.
Cánh cổng sắt lớn của trường bình thường chỉ để lại một cổng nhỏ, hôm nay cũng mở, vì ngoài học sinh lớp 11 và 12 quay lại trường như họ, học sinh lớp 10 mới cũng đến báo danh vào lúc này.
Kỷ Thời đi dọc theo bồn hoa phía tây vào trong, đi ngang qua tòa nhà giáo viên và sân vận động, đến khu ký túc xá. Ký túc xá và nhà ăn đều ở nửa sau của trường Z. Ký túc xá của Kỷ Thời ở tầng 6, họ ở phòng ba người, học sinh lớp 12 ở tầng cao, học sinh lớp dưới ở tầng dưới.
Anh mở cửa bằng chìa khóa, cất đồ vào tủ, rồi trải giường. Các bạn cùng phòng khác vẫn chưa đến, anh là người đến sớm nhất.
Tuy nhiên, Kỷ Thời nhận thấy, giường của hai bạn cùng phòng khác của anh đã trống, đồ đạc bày trên bàn trước đây cũng biến mất, có lẽ là phụ huynh đã đi tìm giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện thuê nhà ở ngoài.
Trường Z quản lý vấn đề này rất mơ hồ. Trường không nói rõ là không cho phép thuê nhà ở ngoài để kèm con học, dù sao thì đến năm lớp 12, số lượng học sinh có nhu cầu rất lớn, huống chi nhiều học sinh căn bản không phải đến lớp 12 mới ra ngoài, học sinh có điều kiện tốt lớp 11 đã chuyển ra ngoài thuê nhà rồi.
Nhưng nhìn từ thái độ của nhà trường, trường cũng không ủng hộ lắm. Dù sao thì an toàn là trên hết, học sinh ở trong ký túc xá, vấn đề an toàn đương nhiên có trường xem xét, ra ngoài rồi, yếu tố nằm ngoài tầm kiểm soát của trường quá nhiều.
Kỷ Thời không nghĩ nhiều, lau bàn, phơi quần áo ra ban công, rồi mở sách vật lý ra, bắt đầu ôn tập từ chỗ đã xem trước đó.
Trời vẫn còn nóng, anh bật quạt trần lên, vừa quạt vừa đọc sách.
Cửa ký túc xá bị Kỷ Thời đóng lại, nếu mở ra bị người ta nhìn thấy, ngày mai trong lớp chắc chắn sẽ có người truyền tai nhau chuyện anh quá chăm chỉ.
Cuộc sống lớp 12 quá căng thẳng, các học bá đều giả vờ nói mình chưa bao giờ đọc sách, người nghiêm túc ngược lại sẽ bị coi thường.