Dịch Sâm lưu luyến không rời mà đem lụa phiến trả lại cho Lục Vân Dao, hắn ba ba nhìn qua khối lụa phiến chỉ lớn chừng bàn tay kia, ngữ khí nghe có vẻ thập phần tiếc nuối.
Lục Vân Dao sắc mặt vẫn trước sau như một trầm ổn, nhưng trong lòng lại âm thầm bĩu môi, lẩm bẩm nói, nhìn không ra? Nhìn không ra là đúng! Nếu ngay cả ngươi cũng có thể nhìn ra, vậy còn cần gì đến nàng, một người chính quy truyền nhân như này!
Đừng tưởng rằng nàng không biết tên này lúc trước là đang thử nàng!
Bất quá, là do nàng có tư tưởng quá lạc hậu sao? Tại sao Dịch Sâm lại có thể nhận chủ một cách dễ dàng như vậy? Giống như...
Lục Vân Dao hai mắt nheo lại, như có điều suy nghĩ mà vuốt ve hai lần gương mặt trơn mềm của mình, hình như gương mặt có chín phần tương tự với Vân Khinh Ca này, chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Nhưng vạn nhất khuôn mặt vô cùng mang tính tiêu chí này của nàng, là ngụy trang thì sao?
Vậy việc Dịch Sâm nhận chủ, chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao? Mà « sơn hà đồ » vật quy nguyên chủ, so với chắp tay nhường cho người khác thì có gì khác biệt?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play