Kim Lĩnh lại trầm ngâm một lát, ngữ điệu có chút cổ quái cất lời: "Nhưng khi ta ôm lấy linh vị kia, ta cảm thấy thân thể bất lực, cảm giác kia dường như đang yếu dần đi."
Lục Vân Dao ánh mắt khẽ lóe, bên mặt không khỏi hiện lên vẻ suy tư. Kim Lĩnh sau khi dứt lời, lại vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng đó cũng có thể là ảo giác của ta, dù sao tu vi của ta hiện tại hoàn toàn không có."
Nói đến phần sau, thanh âm của nó lại dần dần nhỏ đi, hiển nhiên, tiểu gia hỏa này hiện tại có chút ngượng ngùng.
Lục Vân Dao gắt gao nhìn chằm chằm tấm linh vị của Thu Diệc Thường, trong mắt tựa hồ nghĩ ngợi điều gì. Trong khoảnh khắc đó, cũng không biết nàng đang suy nghĩ những gì, bức tranh Vân Khinh Ca mà nàng vừa cất đi định giữ làm kỷ niệm, lại một lần nữa trống rỗng xuất hiện trong tay nàng.
Chỉ thấy nàng chậm rãi mở bức tranh ra, giờ phút này, bên trên đã không còn hiện ra dung nhan mỹ nhân của Vân Khinh Ca, chỉ còn một mảnh trống không.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, hết thảy dường như đều bình thường, nhưng không hiểu sao trong lòng Lục Vân Dao, cổ cảm giác kỳ quái kia lại càng thêm mãnh liệt. Bỗng nhiên, ngay trong giây lát này, đột biến phát sinh.
Linh vị vốn được bài trí ngay ngắn ở vị trí cao nhất, lại không một chút dấu hiệu hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp chui vào trong bức tranh trống rỗng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play