Giọng nàng có chút run rẩy, nhưng sâu trong đáy mắt lại không kìm được mà thoáng qua một tia oán hận, trong lòng lại thầm phàn nàn: "Rốt cuộc đám người Sầm Thiên Tuyển kia làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả người ngoài tiến vào công chúa phủ cũng không hề hay biết? Thật đúng là phế vật! Phế vật!"
Lục Vân Dao nghe vậy khẽ cười một tiếng, nhưng lại khiến người ta bất giác dựng tóc gáy: "Có phải nàng đang nghĩ tại sao không có ai đến cứu mình không?"
Trên mặt Thiên Mỹ lập tức lộ rõ vẻ kinh dị, mà Lục Vân Dao thì làm như không thấy gì cả, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta đã che giấu toàn bộ âm thanh ở đây!"
"Lúc trước khi ta đi vào, còn tiện tay giúp cô nương cải tạo một chút trận pháp bảo vệ." Lục Vân Dao nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, giọng nói yếu ớt, tựa như đang oán trách, lại như đang phàn nàn: "Chẳng lẽ mênh mông cát vàng kia lại đẹp mắt hơn dung nham nóng bỏng sao? Cô nương thấy đúng không?"
Thiên Mỹ nghe xong, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt, sâu trong đôi mắt chẳng còn lại chút ngạo khí nào, ngược lại có chút sợ hãi và khiếp đảm, trời mới biết giờ phút này nàng sợ Lục Vân Dao đến mức nào? ! Rốt cuộc người này là ma quỷ từ đâu tới vậy? !
Nàng lấy hết dũng khí đối mặt Lục Vân Dao, giọng nói chẳng còn vẻ thanh thúy như trước, mà lại trở nên có chút thô khàn: "Ngươi, vừa rồi ngươi có phải đã làm gì đó trong phòng của ta không?"
Nhưng khi vấn đề này vừa thốt ra, Thiên Mỹ không khỏi cảm thấy hối hận vô cùng. Tại sao nàng lại phải hỏi vấn đề này! Cứ ngoan ngoãn nghe lời! Sau đó cung kính tiễn người rời đi chẳng phải tốt hơn sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play