Ngay tại lúc Lục Vân Dao tính toán phế bỏ tu vi của Nhạn Miểu Nhi, Vân Diễm Trăn lại đột nhiên lên tiếng: "Cô nãi nãi, để ta ra tay đi."
Lục Vân Dao đối với việc này ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt chạm đến vẻ lạnh lẽo cùng căm hận trong mắt Vân Diễm Trăn, đáy lòng lại có chút hiểu rõ, nàng lập tức gật đầu, nói: "Được, vậy thì ngươi ra tay đi." Dù sao đối với nàng mà nói, ai động thủ cũng không quan trọng, kết quả có đạt yêu cầu hay không mới là điều cốt yếu.
Vân Diễm Trăn quả nhiên cũng không làm nàng thất vọng, hắn tiến nhanh về phía trước, nhìn chằm chằm Nhạn Miểu Nhi, đôi mắt không hề rung động. Cùng lúc đó, trong tay hắn còn hư không xuất hiện một thanh đại đao màu bạc điêu khắc du long, đuôi đao hơi cong lên, thoạt nhìn phảng phất vầng trăng khuyết trên trời.
Lục Vân Dao khi nhìn thấy thanh đại đao kia trong nháy mắt không khỏi có chút kinh ngạc nhướng mày, thanh đao này sao nhìn quen mắt vậy?
Không đợi nàng nghĩ rõ ràng nguyên nhân, ánh mắt lại đột nhiên liếc thấy Nhạn Miểu Nhi đang ngồi yên trên mặt đất, chỉ thấy giờ phút này ánh mắt nàng phảng phất tràn ngập sợ hãi, Lục Vân Dao thuận theo tầm mắt nàng nhìn lại, thanh đại đao màu bạc lại lần nữa đập vào mắt.
Cho nên, cây đại đao này chẳng lẽ còn có lai lịch lợi hại gì? Đến mức Nhạn Miểu Nhi vừa nhìn thấy liền chấn kinh đến nỗi không dám nói lời nào?
Tường Vân cũng đang thầm nói thầm trong lòng, không nên nha, thanh ngân nguyệt đao này sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ năm đó lão tổ Minh Tông phi thăng không tiện đem yêu đao của hắn mang theo luôn sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play