Ngay khi Vân Tuyền từ trên không trung rơi xuống, đám đệ tử thứ chi của Vân thị cũng trợn mắt không thể tin nổi, mà những người dân hóng hớt còn lại cũng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt của họ đồng loạt hướng về phía thi thể đang lơ lửng trên cao kia, trong lòng lập tức dấy lên suy nghĩ.
Sau đó, một tiếng "Phanh" vang dội đột nhiên truyền vào tai bọn họ, chỉ thấy mặt đất vốn bằng phẳng bị lõm xuống thành một cái hố không lớn không nhỏ, Vân Tuyền ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, tư thế nhìn vô cùng chướng tai gai mắt.
Nhưng vào lúc này, không ai còn tâm tư buông lời chế giễu.
Mọi người tại đây đều im lặng nhìn Lục Vân Dao, trong đó có lẽ có những ánh mắt ám thị, như đang tính kế, lại giống như đang buồn bã.
Người đầu tiên đứng ra phá vỡ bầu không khí lúng túng này lại là tiểu nhi tử của Vân Tuyền, cũng chính là thiếu niên mười ba tuổi lúc trước đứng trước cửa Vân thị mắng nhiếc Lục Vân Dao.
Hắn trừng mắt nhìn lên, vừa như hoảng sợ lại vừa như sợ hãi quan tâm phụ thân, sau khi xác nhận Vân Tuyền không nguy hiểm đến tính mạng, hắn rốt cuộc nhớ tới Lục Vân Dao đang lơ lửng trên không, chỉ thấy hắn giơ tay chỉ thẳng, nhìn trừng trừng một hồi lâu mới tức giận thốt ra một chữ "Ngươi" từ miệng.
Lục Vân Dao chỉ cảm thấy cử chỉ của thiếu niên áo xanh này thật buồn cười, khóe miệng nàng hơi cong lên, như châm chọc, lại như thản nhiên tỏ vẻ: "Ta không cố ý làm hắn bị thương...". Mới là lạ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT