Một bát cải trắng hầm miến nóng hổi khiến ai nấy đều ăn rất ngon miệng. Ngay cả Cố Dữ Hành cũng ăn đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Sau khi mọi người đã gần no, Tô Sở Tinh đứng dậy múc thêm một bát canh. Nước canh trắng đục, không thấy miếng thịt nào nhưng lại có vài viên hoành thánh mỏng trôi lững lờ.
Lưu tỷ dùng muỗng khuấy nhẹ, có chút nghi hoặc:
“Em nói đây là canh cá trích sao? Sao chẳng thấy miếng thịt cá nào thế?”
Mùi thơm thì có, nhưng Lưu Hồng Hà từ nhỏ từng bị hóc xương cá nên về sau vẫn luôn e dè với các món liên quan đến cá chiên hay canh cá.
Chị tấm tắc khen:
“Canh gì mà trắng như sữa thế này, nhìn thoáng qua còn tưởng là bát sữa bò!”
Tô Sở Tinh định múc thêm, nhưng Cố Dữ Hành đã đưa tay nhận lấy cái muỗng từ tay cô. Thấy vậy, cô cũng để cho anh làm rồi quay lại chỗ ngồi.
Hai người phối hợp rất tự nhiên, bản thân họ có lẽ không nhận ra, nhưng Lưu tỷ nhìn thấy rõ ràng. Trong lòng chị vui vẻ, không còn chút lo lắng nào về cuộc sống của Tô Sở Tinh nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT