Đây là lần đầu tiên nữ sinh kia bị người ta trực tiếp tranh cãi như vậy, nhất thời không biết đáp trả thế nào, chỉ biết đứng đó cứng đờ. Những người xung quanh cũng mang vẻ mặt vi diệu nhìn Hà Dịch Thư, có chút bực bội xen lẫn khinh thường, nhưng dường như cũng không kém phần tò mò.

Họ tận mắt nhìn thấy Hà Dịch Thư, nhưng lại hoàn toàn không giống với những gì Hà Đình Đình đã kể.

"Nhưng nói thật, mấy người thật sự là bạn của Hà Đình Đình sao?" Sau khi xéo xắt xong, Hà Dịch Thư lại bắt đầu chia rẽ: "Chẳng lẽ cô ta chưa nói với các ngưi rằng quan hệ giữa tôi và cô ta vốn dĩ rất tệ, tệ đến mức tôi luôn có thái độ đối địch với cả bạn bè của cô ta sao?"

Nói đến đây, Hà Dịch Thư chợt làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục nói: "À, tôi hiểu rồi. Đại khái là cô ta không vừa mắt các người, nên mới cố ý để các người đứng đây chịu trận nhỉ? Chẳng trách vừa rồi cô ta cố tình không chung nhóm thí nghiệm với tôi, còn dặn tôi không cần chờ cô ta. Xem ra cô ta đã chuẩn bị sẵn một cái cớ hoàn hảo rồi. Không thể không nói, xét từ một góc độ nào đó, các người đúng là kém thông minh hơn Hà Đình Đình."

Nghe vậy, sắc mặt mấy nữ sinh liền biến đổi, kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, chỉ có điều mục tiêu tức giận giờ đây lại chuyển sang Hà Đình Đình.

"Thôi được rồi, nếu các người cũng chỉ là mấy kẻ đáng thương, vậy tôi sẽ không tiếp tục chấp nhặt. Tạm biệt nhé!" Hà Dịch Thư, sau khi đạt được mục đích chia rẽ, liền hào phóng phất tay rồi vòng qua đám người, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc rẽ vào góc hành lang, Hà Dịch Thư thoáng nhìn về phía sau, vừa vặn trông thấy Hà Đình Đình vội vã bước ra, nhưng ngay lập tức bị mấy nữ sinh kia vây lấy. Nhìn thấy cảnh tượng đó, khóe môi Hà Dịch Thư khẽ nhếch lên đầy ý vị.

Không xa chỗ đó, dưới tán cây, Adrian – người được mẹ giao phó đến đón bạn của con gái bà – vừa lúc chứng kiến cảnh này. Đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm của anh thoáng dừng lại trên người thiếu niên phương Đông nọ, cho đến khi có người cắt ngang tầm nhìn, anh mới dời mắt đi.

"Adrian, phiền anh đợi em ở đây một chút."

Một thiếu nữ với mái tóc vàng óng dừng lại trước mặt Adrian, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng. Đôi mắt xanh lam nhạt chăm chú nhìn chàng trai cao lớn, tuấn tú trước mặt.

Adrian chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó không nói lời nào mà trực tiếp bước lên phi thuyền riêng, không hề có một chút phong độ quý ông nào.

Trong mắt Elissa lóe lên một tia hụt hẫng, nhưng cô vẫn cố gắng giữ nụ cười, tự mình mở cửa ghế phụ, ngồi xuống, sau đó nỗ lực làm giọng điệu vui vẻ: "Em nghe nói hôm nay dì sẽ đích thân xuống bếp. Đã lâu rồi em chưa được ăn đồ ăn dì nấu, nghĩ thôi đã thấy thèm rồi!"

Adrian vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tựa như đang tập trung điều khiển phi thuyền, không có thời gian để tiếp chuyện. Nhưng một lúc sau, anh lại chủ động lên tiếng: "Elissa, cô hẳn rất rõ suy nghĩ của mẹ , cũng như của mẹ tôi, đúng không?"

Bị hỏi như vậy, Elissa có chút ngại ngùng liếc nhìn Adrian, sau đó bối rối gật đầu: "Ừm, em... em đại khái có thể đoán được."

Vừa mới lấy hết can đảm chuẩn bị tinh thần để nghe những lời khiến tim đập rộn ràng, cô đã lập tức bị Adrian dội cho một gáo nước lạnh:

"Tôi không có chút hứng thú nào với cô."

Elissa vừa đỏ bừng mặt liền lập tức trở nên trắng bệch, đôi môi anh đào hơi hé mở, thể hiện rõ sự kinh ngạc và bất lực của cô lúc này. Nhưng những lời tàn nhẫn của Adrian vẫn chưa kết thúc:

“Bất luận cô nghĩ như thế nào, tôi đều không hy vọng giữa chúng ta có bất kỳ tiếp xúc nào thêm. Nếu cô không làm được điều đó, tôi không ngại từ giờ trở đi ngăn chặn mọi cơ hội gặp mặt, cũng như bất kỳ mối liên hệ nào khác giữa chúng ta.”

Lời nói này thật quá vô tình, gần như trong chớp mắt đã hoàn toàn đập nát trái tim mềm yếu của thiếu nữ. Cô theo bản năng siết chặt chiếc túi trong tay, giọng nói run rẩy cất lên:

“Anh… Anh đã có người trong lòng rồi sao?”

“Không có.” Adrian không hề do dự trả lời, rồi lại chủ động bổ sung: “Nhưng tôi chắc chắn sẽ gặp được người đó. Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào bên cạnh mình có thể khiến người đó hiểu lầm hoặc không vui.”

Có những người không phải là không biết dịu dàng, chỉ là tất cả sự dịu dàng của họ đều chỉ nguyện dành cho một người duy nhất. Dù người ấy còn chưa xuất hiện, họ cũng không muốn san sẻ dù chỉ một chút cho bất kỳ ai khác.

Nếu là người khác nghe thấy những lời này, có lẽ sẽ cảm thán trước sự si tình và kiên định của Adrian. Nhưng đối với Elissa, cô chỉ cảm thấy tức giận và đau lòng. Nước mắt chực trào, cô nghẹn ngào nói:

“Nếu người ấy còn chưa xuất hiện, vậy tại sao anh lại đối xử với em như thế? Anh không thấy những lời này quá nhẫn tâm sao?”

Adrian không hề dao động trước giọng nói nghẹn ngào của cô hay đôi mắt hoe đỏ đầy tủi thân. Anh chỉ khách quan đáp lại:

“Xin lỗi, nhưng cô không phải người đó.”

Chỉ một câu đơn giản lại khiến trái tim Elissa vỡ vụn. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, liền giận dữ đấm mạnh xuống đầu gối, giọng nói the thé vang lên:

“Dừng lại! Tôi không muốn tiếp tục ngồi trên chiếc phi thuyền của anh nữa! Anh chính là một kẻ vô tình!”

Adrian không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dừng phi thuyền lại, mặc cho Elissa với đôi mắt đỏ hoe đẩy cửa phi thuyền ra rồi hậm hực rời đi.

Nhìn bóng dáng cô hùng hổ bước đi, Adrian khẽ thở dài trong lòng, mở quang não lên và gọi cho mẹ, nhờ bà phái người đến đón Elissa. Sau đó, trước khi bà kịp nổi trận lôi đình chất vấn anh, Adrian đã nhanh chóng cắt ngang cuộc gọi.

Anh đứng yên bên vệ đường một lúc, đến khi bóng dáng Elissa dần khuất xa, mới định chậm rãi đi theo.

Dù lời nói vừa rồi có phần tàn nhẫn, nhưng Adrian không phải người vô trách nhiệm. Ít nhất, anh muốn chắc chắn Elissa được người nhà đón về an toàn rồi mới yên tâm rời đi. Chỉ là, anh không định để cô biết điều này, vì không muốn đối phương lại nảy sinh bất cứ hy vọng không cần thiết nào.

Khi Adrian chuẩn bị bước đi, một tiếng gõ nhẹ vang lên trên lớp bảo hộ trong suốt của phi thuyền. Anh quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên mặc sơ mi trắng đang mỉm cười nhìn mình.

Chỉ liếc mắt một cái, Adrian đã nhận ra cậu ta chính là người mà anh từng chú ý trước đó. Không chút do dự, anh bấm nút mở lớp bảo hộ, khiến rào chắn giữa hai người ngay lập tức biến mất.

Hà Dịch Thư có chút ngạc nhiên trước “cửa sổ xe pha lê” đột nhiên biến mất, còn chưa kịp thu lại vẻ tò mò trong mắt, đã chạm phải ánh nhìn sâu thẳm màu xanh lục của Adrian.

Cậu mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, tôi là thí sinh tham gia kỳ khảo thí nhập học hôm nay. Xin hỏi, gần đây có chỗ nào có thể bắt phi thuyền công cộng trong trường không?”

Do quá vô tư, Hà Dịch Thư đã quên mất phạm vi của ngôi trường này rộng lớn đến mức nào. Nếu cứ thế đi bộ, có khi cậu phải đi cả ngày cũng chưa ra khỏi trường.

Nhưng khu vực này lại không có bến phi thuyền công cộng, hầu hết đều là phi thuyền tư nhân. Cậu ngại ngùng không dám trực tiếp chặn đường người khác, nhưng tình cờ thấy chiếc phi thuyền này đã đỗ ở đây một lúc lâu, liền bước tới hỏi thăm.

Adrian liếc nhìn cậu một cái, định lên tiếng thì quang não lại vang lên. Nhìn thấy là cuộc gọi từ mẹ, anh đành nói một câu “Xin lỗi” rồi quay sang nghe máy.

Hà Dịch Thư cười lắc đầu, lễ phép lùi sang một bên.

Mẹ Adrian gọi đến một là để báo rằng người của bà đã đến đón Elissa, hai là để mắng anh vì đã khiến con gái nhà người ta khóc lóc tủi thân. Nhưng bà còn chưa kịp trách mắng, Adrian đã dứt khoát cắt ngang cuộc gọi.

Tắt quang não, Adrian quay đầu nhìn Hà Dịch Thư đang đứng dưới tán cây không xa, rồi hỏi:

“Cậu định đi đâu?”

Câu hỏi trực tiếp này có vẻ hơi đường đột, nhưng vì Hà Dịch Thư chủ động hỏi đường trước, nên cậu cũng không để ý, chỉ mơ hồ đáp:

“Tôi muốn rời khỏi trường trước, rồi sẽ bắt phi thuyền công cộng.”

Đích đến của cậu là đâu?” Adrian lại hỏi.

Người này thế mà lại hỏi thẳng như vậy, chẳng lẽ có ý đồ gì sao? Nhưng nhìn bộ dạng hắn, cũng không giống kẻ có ý đồ xấu, hơn nữa Đệ Nhất Học Viện có quy định kiểm tra thân phận nghiêm ngặt, nên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Lần đầu tiên bị ai đó nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ như vậy, Adrian lại cảm thấy có chút vi diệu. Hắn theo bản năng bổ sung:

“Tôi là sinh viên năm hai, chuyên ngành cơ giáp. Đây là thẻ học sinh của tôi, cậu không cần hoài nghi. Chỉ là hiện tại tôi không có việc gì, có thể tiện đường đưa cậu một đoạn.”

Vốn dĩ Adrian định về nhà ngay, nhưng giờ đây anh đã thay đổi ý định.

Hà Dịch Thư nhìn thẻ học sinh của anh, lại nhớ đến cô gái vừa rời khỏi phi thuyền trước đó, liền yên tâm hơn. Cậu đưa ra địa chỉ khách sạn mà mình vừa tra được:

“Cảm ơn anh, tôi muốn đến khách sạn này. Không biết có tiện đường không?”

Adrian nhìn địa chỉ, sau đó ngẩng lên đáp:

“Không tiện đường. Nhưng tôi có thể đưa cậu đi.”

Nghe đến đây, Hà Dịch Thư cũng không khách sáo nữa. Cậu thoải mái bước lên phi thuyền, đồng thời mỉm cười cảm ơn:

“Vậy phiền anh rồi, Adrian đồng học.”

Adrian một lần nữa khởi động phi thuyền, hướng thẳng đến điểm đến. Dọc đường, hai người xa lạ không trò chuyện nhiều. Chưa đến năm phút sau, phi thuyền đã dừng lại trước khách sạn.

“Đến rồi.” Adrian bình thản nói.

Hà Dịch Thư lại một lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó xuống xe đi vào khách sạn. Adrian chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng cậu, rồi mới rời đi.

Hà Dịch Thư chọn ở khách sạn thay vì quay về Hà gia, bởi vì đây vốn là kế hoạch mà cậu đã quyết định từ trước. Với 5000 tín dụng điểm do Hà Đình Đình đưa cho, chỉ cần không tiêu xài hoang phí, cậu có thể đảm bảo chi phí sinh hoạt trong một khoảng thời gian nhất định.

Hiện tại, khi đã tròn 18 tuổi, cậu có toàn quyền quyết định cuộc sống của mình. Mặc dù ở khách sạn không phải là giải pháp lâu dài, nhưng so với việc quay lại Hà gia và chịu đựng sự áp bức từ những người ở đó, lựa chọn này vẫn tốt hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play