Lục Na khi bị người của quân bộ mang đi, đã rơi nước mắt mỉm cười rời đi.
Đến lúc này, Hà Đình Đình dường như mới thực sự ý thức được mình sắp mất đi điều gì, cũng là lúc cô ta thực sự ý thức được trước đây mình đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho mẹ.
Cô vừa lớn tiếng kêu khóc, vừa khóc đến tê tâm liệt phế, chỉ tiếc cô sợ rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ mình nữa. Nỗi thống khổ và hối hận trong lòng cô, cũng chỉ có thể một mình chậm rãi cảm nhận.
Hà Tiếu Thần đứng bên cạnh Hà Đình Đình, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có đôi tay nắm chặt đến trắng bệch, trông vô cùng gắng sức. Lần này cậu không ngăn cản Hà Đình Đình khóc lóc, chỉ đứng bên cạnh ôm lấy vai cô, lặng lẽ an ủi.
Tất cả những điều này thoạt nhìn giống như một kết cục, nhưng cũng có khả năng chỉ là một điểm dừng chân. Đến nỗi sau này còn xảy ra chuyện gì, chỉ có người chiếm giữ vị trí chủ đạo mới có tư cách biết.
Đêm nay, đèn nhà họ Hà sáng suốt cả đêm, bất quá có người trắng đêm chưa ngủ, cũng có người ngủ rất say giấc.
Hà Dịch Thư thực ra đã quên hôm nay là ngày quân bộ mang Lục Na đi theo kế hoạch trước đó. Bởi vậy cả ngày cậu đều đang chuyên tâm làm việc của mình, buổi tối cũng rúc vào lòng Adrian ngủ một giấc ngon lành, mãi đến sáng hôm sau, cậu mới nhớ ra chuyện này khi Adrian nhắc nhở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT