Nguyễn Đường đang mải suy nghĩ về gương mặt của Tư Hoài Dụ, đột nhiên nghe thấy Tư Ngạn nói một câu đầy bất ngờ:
"Nguyễn Đường, Anh e rằng sẽ không ly hôn nhanh như vậy."
Cô ta nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.
Tư Ngạn tiếp tục: "Ôn Nhiễm hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của em."
Nguyễn Đường vô cùng ngạc nhiên: "Cô ấy nói vậy sao?" Làm sao lại có nữ nhân có thể nhẫn nhịn đến mức này?
Tư Ngạn khẽ lắc đầu: "Cô ấy không nói thẳng ra, nhưng hành động của cô ấy đã chứng minh điều đó."
Vừa rồi, việc Ôn Nhiễm cố gắng giữ hắn lại đã nói lên tất cả.
Hắn trầm giọng: "Cô ấy yêu anh."
Nếu Ôn Nhiễm nghe thấy câu này, chắc chắn nàng sẽ cười đến rụng răng. Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thế mà Tư Ngạn lại thực sự tin tưởng.
Nguyễn Đường lập tức phản bác: "Nếu cô ấy thật sự yêu anh, thì không thể nào bình tĩnh như vậy."
Nữ nhân nào có thể chịu được bị đối đãi như vậy? Những ngày qua, cô ta và Tư Ngạn ở Tư gia, tuy chưa từng trực tiếp đối mặt với Ôn Nhiễm, nhưng có một điều cô ta nhận ra rất rõ—mỗi khi Ôn Nhiễm nhìn thấy cô ta bên cạnh Tư Ngạn... Tóm lại, cô ta không tin Ôn Nhiễm yêu Tư Ngạn thật lòng.
Tư Ngạn lại không đồng ý với lời của Nguyễn Đường, "Tính cách của Ôn Nhiễm xưa nay vẫn như vậy, không lạnh cũng chẳng nóng, cũng sẽ không nói những lời tàn nhẫn."
Ký ức của nguyên chủ quả thực là như thế. Ôn Nhiễm như đóa hoa bách hợp được nuôi dưỡng trong nhà kính, có giáo dưỡng, tính tình hàm súc, nhưng quá mức dịu dàng khiến Tư Ngạn cảm thấy không thú vị.
"Cũng có thể cô ấy có mục đích riêng thì sao?" Nguyễn Đường vốn là nữ nhân, làm sao lại không hiểu nữ nhân chứ?
Nếu thực sự yêu một người, khi thấy người mình yêu lại yêu kẻ khác, nội tâm sao có thể bình tĩnh như mặt nước lặng? Cô ta nói: "Ôn Nhiễm không nhất định yêu anh thật lòng, có khi chỉ muốn tranh đoạt thêm tài sản mà thôi."
Lúc nói những lời này, toàn bộ suy nghĩ của Nguyễn Đường đều xoay quanh tâm lý của Ôn Nhiễm, không nhận ra rằng nam nhân bên cạnh đã đen mặt.
Tư Ngạn từ nhỏ đã được mọi người vây quanh sủng ái, ở bên nữ nhân cũng là có người vội vàng muốn dán lại gần hắn. Vậy mà bây giờ, Nguyễn Đường lại nói vợ của hắn không yêu hắn, chẳng khác nào thách thức tôn nghiêm nam nhân của hắn.
Hắn lạnh lùng nói: "Ôn Nhiễm không phải là em . Cô ấy xuất thân giàu có, không có lòng tham với tiền tài như vậy, cũng không thích vòng vo tính toán."
Nguyễn Đường ngừng lại, nghiêng đầu nhìn nam nhân, không dám tin rằng Tư Ngạn lại hạ thấp mình để bảo vệ Ôn Nhiễm?
"Anh nói vậy, có phải đang ám chỉ em ở bên anh là vì tiền?"
Tư Ngạn nhíu mày, "Anh không có ý đó."
Hắn chỉ đang nói sự thật. Công ty của Ôn gia tuy không thể so với tập đoàn Tư thị, nhưng Ôn gia chỉ có một nữ nhi duy nhất, những gì nàng mặc, dùng, đều là xa hoa, có chỗ nào giống một người thiếu thốn tiền bạc?
Dựa vào hiểu biết của hắn về Ôn Nhiễm, cô ấy vốn không phải kiểu người quá coi trọng tiền tài. Nhưng hắn không thể chủ động đề nghị ly hôn, nếu không sẽ rất khó ăn nói với gia gia.
"Anh lấy em so với cô ấy, chẳng khác nào xem em như kẻ xấu vậy." Nguyễn Đường có chút tủi thân, "Nếu anh không muốn ly hôn với cô ấy, vậy chúng ta thế này tính là gì?"
Tư Ngạn biết cô ta lại bắt đầu giận dỗi. Trước đây, hắn còn có thể dỗ dành cô ta, nhưng từ khi thấy sự khác biệt trong thái độ của Ôn Nhiễm và Nguyễn Đường đối với mình, hắn bắt đầu suy ngẫm.
Hắn hỏi: "em nói Ôn Nhiễm không yêu anh, vậy còn em? Em thực sự yêu anh sao?"
Lời này khiến Nguyễn Đường á khẩu. Dựa theo cách hắn cư xử trước đây, lẽ ra bây giờ hắn phải dỗ cô mới đúng chứ?
Tư Ngạn tiếp tục: "Ôn Nhiễm chưa từng khiến anh khó xử. Còn em?"
Dù hắn tổn thương Ôn Nhiễm, cô ấy cũng chưa từng oán trách hắn. Thậm chí ngay cả khi bị giành mất chồng, cô ấy cũng không nói một lời trách móc Nguyễn Đường hay hắn.
Nhưng Nguyễn Đường thì khác, cô ta biết rõ hắn đang khó xử, vậy mà hết lần này đến lần khác lại ép buộc hắn. Cô ta nói Ôn Nhiễm không yêu hắn, nhưng cô ta thì yêu hắn được bao nhiêu?
Nguyễn Đường nghẹn lời: "Anh..."
Lối suy nghĩ ngang ngược của tra nam này khiến cô ta không thể phản bác, mà cũng không tìm được kẽ hở nào để tranh luận.
Tư Ngạn lại buông thêm một câu: "Anh cảm thấy, so với em, Ôn Nhiễm còn yêu anh nhiều hơn."
Nếu Nguyễn Đường thực sự yêu hắn, tại sao nhất định phải giữ danh phận vợ? Tư Ngạn nghĩ, nếu là Ôn Nhiễm, cô ấy chắc chắn sẽ không có nhiều yêu cầu như vậy. Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là đủ.
"Đinh, hảo cảm của Tư Ngạn +5."
Ôn Nhiễm đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nghe thấy thông báo của hệ thống.
"Hử? Không phải Tư Ngạn đang ở bên nữ chủ sao? Lần này không những không giảm điểm mà còn tăng?" Hệ thống cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ sức hút của nữ chủ mất tác dụng rồi?
"Mi không hiểu rồi." Ôn Nhiễm cười khẽ, "Không cần đoán cũng biết hai người đó đang cãi nhau."
Nam nhân mà, sớm ba chiều bốn. Ở chỗ Nguyễn Đường không tìm được niềm vui, tự nhiên sẽ nhớ đến người khác.
Huống chi, ở giai đoạn này, tình cảm giữa Tư Ngạn và Nguyễn Đường vẫn chưa đủ sâu đậm đến mức hắn cam tâm làm một phần ba. Chỉ cần có chút mâu thuẫn, tình cảm tất nhiên sẽ rạn nứt.
Quả nhiên, đúng như Ôn Nhiễm dự đoán, Tư Ngạn và Nguyễn Đường đã có trận cãi nhau lớn nhất từ khi quen biết đến nay.
Tối hôm đó, Tư Ngạn thậm chí không ở bên Nguyễn Đường, cũng không trở về Tư gia, mà chọn ngủ ở khách sạn.
………..
Ôn Nhiễm thong thả tưới hoa, không hề vội vã, trong khi hệ thống lại có vẻ bồn chồn lo lắng. Mỗi lần Tư Hoài Dụ không xuất hiện, hệ thống lại cảm thấy công lược tiến triển chậm chạp, và lo lắng không biết khi nào mới có thể đạt được kết quả.
Ôn Nhiễm bình tĩnh đáp lại: "Đừng nóng vội, người là không thấy được, nhưng hảo cảm giá trị vẫn luôn dao động, tổng thể vẫn có thể nhìn thấy." Mấy ngày qua, Tư Hoài Dụ hảo cảm giá trị của nàng tuy không ổn định, nhưng vẫn có sự thay đổi nhẹ.
“mi không phát hiện mấy ngày này Tư Hoài Dụ mỗi đêm đều sẽ hồi Tư gia sao?” Ôn Nhiễm tiếp tục. Trái ngược với thói quen trước đây của Tư Hoài Dụ, hắn thường không trở về nhà, nhưng những ngày gần đây, hầu như mỗi tối đều trở về.
Hệ thống thì lẩm bẩm: "Nhưng hắn vẫn chưa nói chuyện với cô."
Dù vậy, hảo cảm giá trị không hề giảm sút, điều này khiến hệ thống vẫn còn nghi ngờ về Tư Hoài Dụ, cho rằng hắn có thể đang tránh né Ôn Nhiễm. "Chúng ta đều không có cơ hội để nói chuyện với hắn, vậy thì làm sao đây?" hệ thống lo lắng hỏi.
Ôn Nhiễm mỉm cười, tựa hồ không quá lo lắng: "Ai nói hảo cảm nhất định phải dựa vào việc có thể nói chuyện được?"
Cô khẽ chế giễu hệ thống, "Khó trách mi làm việc lâu như vậy, vẫn chưa thu được kết quả, ngay cả hệ thống đánh số cũng không thể có thành tích, thật đúng là thiếu kinh nghiệm."
Hệ thống không thể không thừa nhận rằng, Ôn Nhiễm nói có lý, và cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng Ôn Nhiễm vẫn tiếp tục chăm chút bản thân mình, duy trì trạng thái tốt nhất. Từ cách ăn mặc, trang điểm cho đến tóc tai, nàng luôn hoàn hảo.
Cô biết rằng, dù không thể giao tiếp trực tiếp, nhưng mỗi lần xuất hiện, cô đều khiến Tư Hoài Dụ không thể không chú ý. Lần này, cô mặc một chiếc váy trắng thanh thoát, tôn lên đường cong cơ thể, vừa kiêu sa lại vừa quyến rũ, nhưng không quá phô trương. Thật sự khiến người khác không thể rời mắt.