Phó Lệ nhìn Ôn Nhiễm, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng. “Em một nữ hài tử không cần như vậy liều mạng,  cha mẹ em cũng không mong em vất vả quá đi ?
Hắn nghĩ đến em họ của mình, Ngô Thanh Thanh, luôn được bao bọc, được gia đình nâng niu, chỉ cần không làm gì trái pháp luật, thì tiểu dì và dượng đều yêu thương, bảo vệ cô ta
Ôn Nhiễm im lặng một lúc, rồi bình tĩnh nói: “Em không có cha mẹ.”
Phó Lệ ngạc nhiên, chưa từng biết về chuyện này. "A?" Hắn sửng sốt, vì trước đó hắn chưa từng tìm hiểu quá sâu về Ôn Nhiễm, và giờ mới phát hiện ra điều này.
"Anh coi như em là cái cô nhi đi." Ôn Nhiễm nói, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, giống như một vết thương không thể nào lành được. Nhắc đến gia đình, nàng cảm thấy đau đớn, một nỗi niềm mà nguyên chủ của nàng mãi mãi không thể thay đổi.
Nước mắt từ từ rơi xuống, Ôn Nhiễm không thể kìm lại được, từng giọt từng giọt lăn dài trên khuôn mặt, như những viên ngọc lăn trên mặt đất, vô cùng đáng thương.
Phó Lệ nhìn thấy vậy, nhận ra mình đã nói những lời không đúng, vô thức cảm thấy luống cuống, không biết làm sao để an ủi nàng. Hắn đứng yên, chân tay như không biết phải làm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play