"Các người đang làm gì ở đây?"

Giọng Tư Ngạn không vui chút nào. Hắn chưa từng thấy Ôn Nhiễm ở một mình với người đàn ông nào vào ban đêm thế này.

Lâm Hạo bình tĩnh trả lời:

"Tiểu phu nhân bị trật chân, Tư tổng bảo tôi đến kiểm tra."

Lâm Hạo là bác sĩ riêng của Tư gia, nhận lương cao để theo dõi sức khỏe của lão gia tử. Hắn ở Tư gia còn lâu hơn cả Ôn Nhiễm, đương nhiên biết rõ hai vị thiếu gia này chẳng ai vừa. Biết điều nhất lúc này chính là nhanh chóng tìm cớ rời đi.

Tư Ngạn bước xuống cầu thang, ánh mắt trầm xuống khi thấy Ôn Nhiễm chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng. Giọng điệu càng lạnh hơn:

"Sao lại mặc ít như vậy? Mau về phòng thay đồ ngay."

Nói xong, hắn quay sang Tư Hoài Dụ, thản nhiên thông báo:

"Chú nhỏ, ta có việc gấp, cần cùng thư ký quay lại công ty một chuyến."

Cách hắn gọi hai tiếng chú nhỏ vừa gượng gạo vừa đầy miễn cưỡng.

Tư Hoài Dụ liếc nhìn cháu trai, sau đó dời mắt sang Nguyễn Đường, giọng điệu bình thản nhưng mang theo áp lực:

"Đứng lại, cậu không thể đi."

Tư Ngạn cười lạnh, ánh mắt đầy chế giễu:

"Chú nhỏ nghĩ rằng chỉ cần mang danh trưởng bối là có thể quản ta sao?"

Đừng tự đề cao bản thân như vậy. Hắn xứng sao?

Tư tiểu thiếu gia từ nhỏ đã quen làm theo ý mình, gọi một tiếng chú nhỏ cũng chỉ vì nể mặt ông nội. Bây giờ còn muốn lên mặt dạy dỗ hắn?

Thấy không khí căng thẳng, Ôn Nhiễm vội lên tiếng hòa giải:

"A Ngạn có việc quan trọng thì cứ đi đi…"

Tư Hoài Dụ nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm khó lường.

Ôn Nhiễm không dám đối diện với hắn, giọng nói theo bản năng nhỏ dần:

"Nhưng mà… cũng đừng để ảnh hưởng công việc…"

Nói đến đây, cô cúi đầu, trông chẳng khác nào một chú chim nhỏ yếu ớt đầy sợ hãi. Hành động này khiến Tư Hoài Dụ tức đến nghẹn lời.

Rõ ràng hắn muốn giữ Tư Ngạn lại, vậy mà bây giờ ngay cả Ôn Nhiễm cũng đứng về phía đối phương? Nếu ngay cả cô cũng không phản đối, hắn còn có thể nói gì được nữa?

Chờ đám người rời đi, Tư Hoài Dụ trầm giọng hỏi:

"Cô không biết bọn họ đi rồi sẽ làm gì sao?"

Đại buổi tối mà đột nhiên quay về công ty tăng ca? Từ khi nào Tư Ngạn lại chăm chỉ như vậy? Cái cớ này cũng quá vụng về rồi. Không trách được hắn dám ngang nhiên mang tình nhân về nhà.

Ai ngờ Ôn Nhiễm lại chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi lại:

"Làm gì cơ?"

Nhìn vào đôi mắt long lanh đầy vô tội của nàng, Tư Hoài Dụ chợt nảy sinh một loại ác ý khó tả.

Hắn chậm rãi tiến về phía nàng, giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm:

"Bọn họ sẽ làm chuyện hạ lưu nhất trên đời này."

Ôn Nhiễm theo bản năng lùi lại một bước, sắc mặt hiện lên chút bối rối, nhưng trong lòng lại dâng trào một cảm xúc khó tả…

"Nói đi, cẩn thận mà nói, ta muốn xem xem có thể hạ lưu đến mức nào!"

Tư Hoài Dụ thấy cô càng luống cuống thì lời nói càng trắng trợn hơn, cố ý khiến cô xấu hổ đến không chịu nổi.

"Chồng cô sẽ chạm vào từng tấc da thịt của nữ nhân kia, hôn lên môi cô ta, còn cùng nhau rên rỉ thở dốc không ngừng."

Vừa nghe xong, mặt Ôn Nhiễm lập tức đỏ bừng, cảm giác ngượng ngùng dâng trào tận đáy lòng. Cô cúi đầu, lắp bắp:

"Chú nhỏ, ngươi… ngươi…"

Cô cắn môi nửa ngày cũng không thốt nổi câu hoàn chỉnh. Sao có thể nói trắng ra như thế chứ? Quá mức xấu hổ!

Nhìn cô luống cuống tay chân đến đáng thương, Tư Hoài Dụ khẽ kéo lỏng cà vạt, giọng nói trầm khàn:

"Chính cô để hắn đi ra ngoài vụng trộm, chính cô cho hắn cơ hội ôm ấp nữ nhân khác."

"Đừng… đừng nói nữa!"

Ôn Nhiễm hoảng hốt lùi về sau, cuối cùng ngã xuống sô pha. Tư Hoài Dụ đứng ngay trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé.

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy bản thân như một con thú nhỏ yếu ớt bị áp bức, hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Cô thì thào: "Bọn họ rõ ràng mới… sao có thể lại đi..."

Cô muốn tìm lời biện giải, nhưng không ngờ nam nhân lại cong môi cười nhạt, giọng điệu mang theo ý tứ nghiền ngẫm:

"Xem ra, cháu dâu của ta vẫn chưa hiểu rõ đàn ông là gì."

Ánh mắt hắn tối đi khi nhìn nữ nhân trước mặt. Trong đại sảnh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc khe khẽ của Ôn Nhiễm, khiến bầu không khí mơ hồ trở nên ái muội.

Nhưng ngay khi Tư Hoài Dụ còn chưa kịp hành động gì, Tư Ngạn lại đột ngột quay trở về.

Ôn Nhiễm thấy sắc mặt Tư Hoài Dụ thoáng trầm xuống, rõ ràng không vui khi bị cắt ngang.

Từ góc nhìn của Tư Ngạn, hắn chỉ thấy Ôn Nhiễm ngồi trên sô pha, còn Tư Hoài Dụ đứng đối diện cô, giữ một khoảng cách nhất định. Điều này khiến hắn không sinh lòng nghi ngờ.

Hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Đi lên đi, tôi có chuyện muốn nói với cô"

Ôn Nhiễm lập tức đứng dậy, lúc rời đi còn lén liếc nhìn Tư Hoài Dụ một cái, nhưng bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình, cô vội thu hồi tầm mắt.

……..

Vừa mới bước vào phòng, Tư Ngạn liền ép Ôn Nhiễm vào tường, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cường thế:
“Cô vừa rồi nói gì với Tư Hoài Dụ?”

Hắn từ trước đến nay chưa từng gọi người kia là “chú nhỏ”. Trong mắt Tư Ngạn, Tư Hoài Dụ chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi. Con trai nhà họ Tư, chỉ có cha hắn và chính hắn mới xứng đáng mang danh đó.

“Không… không có nói gì cả.” Ôn Nhiễm làm sao dám nói thật rằng mình đang tìm đủ mọi cách để đội nón xanh cho hắn cơ chứ!

Không chỉ có cô, Ôn Nhiễm nghĩ đến dáng vẻ Nguyễn Đường lúc nãy nhìn Tư Hoài Dụ mà thèm nhỏ dãi, trong lòng thầm đoán, e là sau này cũng sẽ có hành động tiếp theo.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi có chút đồng tình với Tư Ngạn — cái tên lục vương bát này, vợ chính lẫn tình nhân đều muốn tặng hắn chiếc mũ có nhan sắc.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo hắn tự làm tự chịu?

“Không có gì?” Tư Ngạn vẫn giữ ánh mắt hoài nghi. Bình thường Ôn Nhiễm với Tư Hoài Dụ vốn không nói chuyện nhiều, mà Tư Hoài Dụ cũng không phải người rảnh rỗi lại đi xen vào chuyện người khác.

Hắn lạnh giọng hỏi tiếp:
“Hắn biết chuyện tôi với Nguyễn Đường rồi sao?”

Tư Ngạn vốn dĩ cũng không định che giấu gì trước mặt Ôn Nhiễm về mối quan hệ giữa hắn và Nguyễn Đường. Nếu không, hắn đã chẳng ngang nhiên dẫn người về nhà như vậy.

Từ lâu, hắn đã luôn muốn ly hôn.

Cuộc hôn nhân này mới kéo dài nửa năm, hắn đã cảm thấy chán ghét người vợ nhạt nhẽo nhưng danh chính ngôn thuận này.

Việc đưa Nguyễn Đường về, lại còn công khai đến mức như thế, chính là để ép Ôn Nhiễm… đợi đến khi nàng chịu không nổi nữa, sẽ chủ động đề xuất ly hôn.

Giữa bọn họ là cuộc hôn nhân thương nghiệp, hai nhà ràng buộc nhau bởi vô số lợi ích. Nếu không phải có sự ràng buộc ấy, việc kết thúc đã dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nếu Ôn Nhiễm chủ động đề xuất ly hôn, vậy thì hắn sẽ không cần trả giá quá nhiều, cũng dễ bề ăn nói với các trưởng bối trong nhà.

Chỉ là hiện tại, Ôn Nhiễm không khóc, không làm ầm lên, hoàn toàn không giống như những gì hắn từng nghĩ.

Kiếp trước, nguyên chủ từng bắt gặp chồng mình lăn giường với một người phụ nữ khác — lúc đó, cô khóc lóc, làm ầm một trận, thậm chí gần như phát điên. Dù là người phụ nữ hiền lành đến đâu thì cũng có giới hạn, huống chi nguyên chủ lại thật lòng yêu Tư Ngạn.

Vậy mà hiện tại...

“Chồng ơi, anh có thể đừng liên hệ với nữ nhân kia nữa được không?” Ôn Nhiễm nhẹ giọng, yếu ớt nói. Cô biết rõ yêu cầu này là không thể thực hiện được.

Nhưng cô cũng đâu có ngu mà để Tư Ngạn đạt được mục đích dễ dàng như vậy. Hắn muốn cô khóc lóc làm loạn rồi thuận thế đưa ra ly hôn? Không có cửa.

Ôn Nhiễm cúi mắt, giọng nói mềm nhẹ nhưng đầy tính toán:
“Chuyện này em có thể coi như không biết. Về sau, chúng ta sống yên ổn với nhau, bình an qua ngày… được không?”

Tư Ngạn nhíu mày. Hắn biết Ôn Nhiễm mềm mỏng, hiền lành, nhưng cũng không ngờ lại có thể mềm đến mức này. Không thể nào, chắc chắn là có vấn đề.

Hắn lạnh giọng hỏi:
“Cô… một chút cũng không tức giận?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play