Ôn Nhiễm vẫn cố gắng thuyết phục: "Thêm ta một người cũng không sao, ta không cần lương đâu."

"Cô có cổ phần công ty, tất nhiên không cần lương, nhưng ta không tuyển người vô dụng." Hứa Thời An ngồi xuống sofa, khoanh tay nói bằng giọng điệu của một ông chủ: "Thư ký của ta phải luôn sẵn sàng làm việc 24/7."

Một đại tiểu thư như cô có thể làm được gì? Pha trà, rót nước sao?

Sợ cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hắn bồi thêm một câu: "Cô đã nói chuyện này với mẹ Tư Ngạn chưa? Bà ta có để cô ra ngoài đi làm không?"

"Chuyện này..." Ôn Nhiễm ủ rũ lắc đầu.

Dĩ nhiên là không thể. Cô cũng chỉ nói vậy thôi, làm sao Hứa Thời An có thể thật sự để cô vào công ty? Hắn còn sợ cô tranh mất vị trí của mình nữa kìa.

Từ khi tốt nghiệp đến giờ, nguyên chủ chưa từng đi làm một ngày nào, nhưng chỉ cần cô là đại tiểu thư nhà họ Ôn, thì dù có vào công ty, Hứa Thời An cũng mãi mãi chỉ có thể là người thừa kế dự bị.

Nhìn dáng vẻ rối rắm của cô, hắn khẽ nhếch môi. Lời khuyên ly hôn đã đến bên miệng nhưng rồi lại nuốt xuống. Nếu Ôn Nhiễm ly hôn, hắn cũng chẳng được lợi gì.


Đến khi Ôn Nhiễm rời khỏi Ôn thị về Tư gia, trời đã gần hoàng hôn. Biệt thự nhà họ Tư sáng rực đèn đuốc, người hầu ra vào tấp nập, trước cửa còn có thêm hai vệ sĩ. Nhìn cảnh tượng này, cô biết người duy nhất có thể kiềm chế được Tư Ngạn đã trở về.

"Mẹ." Cô bước vào đại sảnh, nhìn thấy Tư mẫu đang chỉ huy người hầu bày biện bàn ăn, liền nở nụ cười ngọt ngào. "Con đã về rồi."

Tư mẫu thấy cô thì cười nói: "Tiểu Nhiễm, nửa tháng qua ở nhà có buồn không? Con có thường xuyên hẹn hò với A Ngạn không?"

Bà nhẹ giọng khuyên bảo: "Dù đã kết hôn, vẫn phải dành thời gian cho thế giới hai người."

Tư mẫu thật lòng yêu quý cô con dâu này. Gia thế, học vấn, ngoại hình đều không có gì để chê, lại còn hiền lành, lễ phép.

Nghe vậy, nụ cười của Ôn Nhiễm thoáng chùng xuống, nhưng ngay lập tức cô lấy lại vẻ vui vẻ. “Mẹ yên tâm, bọn con rất hòa hợp.”Cô biết, Tư mẫu nhất định sẽ nhận ra sự khác biệt nhỏ này.

Tư mẫu là người thông minh, nhưng bà không hỏi nhiều mà chỉ nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Ông nội con và ba con đang ở thư phòng. Cơm tối đã chuẩn bị xong, con đi gọi họ ra ăn cơm đi."


Khi Ôn Nhiễm đẩy xe lăn của lão gia tử ra bàn ăn, Tư Ngạn và Tư Hoài Dụ đã ngồi sẵn. Thấy ông nội xuất hiện, cả hai lập tức đứng lên. Tư mẫu cũng nhanh chóng đến sắp xếp chỗ ngồi chu đáo.

Lão gia tử quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Đông đủ rồi, ăn cơm đi."

Tư mẫu ân cần gắp thức ăn cho ông, chăm lo từng chi tiết nhỏ. Ôn Nhiễm không thể không thán phục. Bà đã chăm sóc lão gia tử nhiều năm như vậy, quả thật là hình mẫu điển hình.

Nàng lại nhìn sang Tư phụ—cha ruột của Tư Ngạn. So với các thành viên khác, ông là người có sự hiện diện mờ nhạt nhất trong gia đình này.

Tư phụ sức khỏe yếu, cũng không có thành tựu gì nổi bật trong công ty, vì vậy Tư Hoài Dụ mới có cơ hội chen chân vào.

Nếu Tư Ngạn lớn thêm vài tuổi nữa, có Tư mẫu nâng đỡ, chưa chắc Tư Hoài Dụ đã được quay về nhà họ Tư.

Tư Ngạn lần trước còn tận mắt thấy bọn họ cử chỉ thân mật, trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi đối phương cố ý.

"Đinh! Hảo cảm của Tư Ngạn +8."

Tư Hoài Dụ nhìn Ôn Nhiễm ánh mắt ngập tràn yêu thương khi đối diện với Tư Ngạn, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Ôn Nhiễm đang định gắp thức ăn thì bất ngờ bị ai đó đá nhẹ vào chân. Cô giật mình nhìn lên, đối diện cô chỉ có duy nhất một người—Tư Hoài Dụ.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp Tư Hoài Dụ đang bình thản cúi đầu ăn, sắc mặt chẳng có gì bất thường. Nhưng cú đá vừa rồi rõ ràng có chủ ý, nếu không phải tận mắt cảm nhận, cô còn tưởng mình suy nghĩ nhiều.

Phát hiện ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào mình, Tư Hoài Dụ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

"Cháu dâu , không ăn cơm mà nhìn ta làm gì?"

Ôn Nhiễm không ngờ hắn lại trực tiếp chỉ điểm mình ngay trong bữa ăn. Bất ngờ đến mức chiếc đũa trong tay cô rơi xuống bàn, gây ra một tiếng động khiến mọi người đều quay sang nhìn.

Quả nhiên, nam nhân này cố ý!

Người hầu lập tức đưa cho cô một đôi đũa sạch khác. Ôn Nhiễm vội vàng nhận lấy, cúi đầu tập trung ăn cơm.

"Chỉ là… chỉ là không cẩn thận nhìn một cái thôi mà…"

Tư Ngạn nhíu mày, sắc mặt có chút khó chịu, giọng nói mang theo sự cảnh cáo:

"Chú nhỏ, ngài chú ý quá thật đấy."

"Chú ý sao?" Tư Hoài Dụ buông đũa, cười nhạt: "Tiểu tử ngươi mấy ngày trước thường xuyên dẫn người ngoài về nhà, ta muốn không chú ý cũng khó."

Lời này vừa thốt ra, Ôn Nhiễm bề ngoài có vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại vui vẻ khôn tả.

Tư mẫu lập tức sa sầm mặt, bà liếc nhìn lão gia tử rồi lên tiếng:

"A Ngạn, mẹ biết con thích kết giao bạn bè, nhưng gia gia con không thích trong nhà có quá nhiều người ngoài ra vào. Sau này chú ý hơn một chút."

Tư Ngạn gật đầu: "Đã rõ, mẹ."

Tư Hoài Dụ cười nhạt: "Vẫn là chị dâu nói chuyện dễ nghe nhất."

Tư mẫu tuy trong lòng vô cùng chán ghét vị tiểu thúc này, nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười ôn hòa:

"Ta nói chuyện không bằng chú nhỏ làm việc đâu, ta nghe A Ngạn nói quý này thành tích của công ty rất xuất sắc."

Tư Hoài Dụ thong thả dùng khăn lau miệng, ánh mắt lạnh nhạt:

"Trước đây ta còn tưởng chị dâu chỉ biết chăm sóc cha, hóa ra cũng quan tâm chuyện công ty không ít nhỉ."

Không đợi Tư mẫu đáp lời, hắn quay sang lão gia tử:

"Ba, con ăn xong rồi, tối nay còn có cuộc họp trực tuyến, con xin phép đi trước."

Lão gia tử gật đầu: "Đi đi."

Dưới bàn, Tư mẫu siết chặt nắm tay, bàn tay cào mạnh vào khăn trải bàn đắt tiền đến mức nhăn nhúm. Người này quả thực không hề để bà vào mắt!

So với sự phẫn nộ của Tư mẫu, Tư phụ lại tỏ ra bình thản hơn nhiều. Ông ta vốn không thích can thiệp vào chuyện công ty, chỉ mong an ổn dưỡng già. Trong suy nghĩ của ông, lão gia tử cuối cùng cũng sẽ để lại tất cả cho con cháu ruột thịt của mình.

Huyết mạch chính thống thì vẫn là huyết mạch chính thống.

Tư Hoài Dụ từ nhỏ đã sống bên ngoài, không có mấy tình cảm với cha ruột mình. Còn Tư Ngạn, hắn lớn lên dưới sự dạy dỗ của lão gia tử, là đứa con cưng trong mắt ông nội. Chỉ cần Tư phụ không hồ đồ, thì Tư Hoài Dụ mãi mãi chỉ là một công cụ, khi cần có thể sử dụng, khi không cần sẽ bị vứt bỏ.


Bữa cơm trôi qua nhạt nhẽo, sau khi ăn xong, Ôn Nhiễm trông thấy Tư mẫu nhận một cuộc gọi xong liền kéo Tư Ngạn đi nói chuyện riêng.

Xem ra, Tư mẫu cũng không phải dạng người dễ bị qua mặt. Chỉ một chút dấu vết đã bị bà điều tra ra rõ ràng. Không biết lần này Tư Ngạn sẽ bị hỏi đến mức nào đây?

Nhân lúc không ai để ý, Ôn Nhiễm né tránh đám người hầu rồi đi thẳng đến phòng của Tư Hoài Dụ.

Nam nhân vừa tắm xong, đang dùng khăn lau tóc. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhíu mày—giờ này không ai đến tìm hắn cả.

Cánh cửa mở ra, Ôn Nhiễm vô thức hít sâu một hơi.

Người đàn ông trước mặt chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới. Một giọt nước chậm rãi lăn từ mái tóc xuống ngực hắn, trượt qua từng đường cơ bụng rắn chắc, cuối cùng biến mất sau lớp khăn tắm…

Tầm mắt của Ôn Nhiễm theo dõi giọt nước đó một cách ngốc nghếch.

"Hảo gia hỏa, nam nhân này dáng người cũng quá đẹp đi! Không biết chạm vào sẽ có cảm giác thế nào?"

"Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!" Giọng hệ thống vang lên cảnh báo.

"Nhiễm Nhiễm, cô không thể trầm mê sắc đẹp! Nhớ kỹ, nam nhân chính là sinh vật nguy hiểm nhất!"

Hệ thống này đã trói định với vô số ký chủ, tất cả đều có một kết cục chung: Yêu vào là thảm.

Ôn Nhiễm nhếch môi cười:

"Mi thì biết cái gì? "Hãy để trong lòng ngươi không có nam nhân, nhưng bên cạnh ngươi thì không thể thiếu nam nhân."

Hơn nữa, một mỹ nam như Tư Hoài Dụ, không ngắm thì thật là lãng phí!

"Cô đang nhìn cái gì?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân kéo cô về thực tại.

Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút tà khí:

"Tưởng sờ sao?"

Ôn Nhiễm như bị dọa giật bắn cả người, vội vàng lùi hai bước.

Tưởng thì đương nhiên là có tưởng, nhưng cô nào dám ra tay chứ?!

Đàn ông sao… luôn có thời điểm ăn được.

Còn với Ôn Nhiễm, Tư Hoài Dụ đã sớm là miếng mồi nằm trong lòng bàn tay cô rồi!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play