Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, khẽ mỉm cười: “Đa tạ tướng quân.”
Ánh mắt Tạ Tĩnh Châu vô thức dừng lại nơi khóe môi nàng – làn da mỏng manh nơi đó dường như bị trầy xước một chút. Không phải hắn cố tình để ý, mà là vết thương ấy nằm ở một vị trí quá mức mẫn cảm, mang theo vài phần ái muội, khiến hắn khó lòng bỏ qua.
Ôn Nhiễm đương nhiên nhận ra ánh mắt của Tạ Tĩnh Châu. Nụ cười trên mặt nàng lập tức tan biến, nàng đưa tay che lại vết thương ở khóe môi, rồi cúi đầu, khẽ nhún người, lặng lẽ bước về phía trước.
Tạ Tĩnh Châu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo sau nàng, yên tĩnh mà trầm mặc, tựa như chỉ muốn ở bên bầu bạn.
Thỉnh thoảng, đến chính Ôn Nhiễm cũng hoài nghi, chẳng lẽ nam nhân này thật sự là một kẻ ngốc? Nàng đã ra hiệu rõ ràng như vậy, vậy mà hắn vẫn không biết đường an ủi, dỗ dành nàng một câu?
Cuối cùng, Ôn Nhiễm dừng bước, xoay người đối mặt với hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt kia rồi khẽ hỏi:
“Tướng quân, ngươi… có khinh thường ta không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT