Câu nói của Trương Văn Trọng giống như một tiếng sấm sét ngang trời, chấn đến sắc mặt Lưu Phong Huy trắng bệch. Hắn vô ý thức muốn lấy ra pháp bảo trong túi quần, đem người thường đã biết được bí mật của hắn giết chết ngay tại chỗ. Nhưng hắn cuối cùng vẫn cố nén xung động. Bởi vì theo hắn xem ra, một người bình thường nếu dám chạy đến trước mặt vạch trần bí mật của hắn, vậy nói rõ tông phái sau lưng hắn đã sớm làm xong chuẩn bị ứng đối. Một ngày mình tùy tiện tấn công người này, dù có thể giết chết hắn, nhưng hơn phân nửa mình cũng phải đáp luôn tính mạng.
      Đối với Lưu Phong Huy thật vất vả mới có thể trở thành người tu chân mà nói, kết cục như vậy, vô luận thế nào hắn cũng không muốn nhìn thấy.
      Bất quá Lưu Phong Huy cũng không rút tay ra khỏi túi quần, mà nắm chặt pháp bảo bên trong túi, dùng phòng ngừa đột biến. Duy nhất làm hắn cảm giác may mắn chính là, những người chung quanh toàn bộ đều đặt lực chú ý lên Hổ Khiếu kiếm, không hề nghe được câu nói vừa rồi của Trương Văn Trọng.
      Lưu Phong Huy miễn cưỡng trấn định, đồng thời nỗ lực thể hiện ra biểu tình mờ mịt, không giải thích được nói: "Ngươi đến tột cùng là ai? Sao lại nói như vậy? Thanh Hổ Khiếu kiếm này, linh lực dư thừa, khí linh uy vũ, lại làm sao là đồ giả chứ? Dù là đồ giả, ta chỉ là một người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, làm sao khả năng chế tác đi ra? Về phần ngươi nói cái gì mà lư hương hình thú Bạch Từ, ta càng chưa từng nghe nói qua. Hắc. Ta nói, ngươi không phải đã nhận sai người đó chứ?"
      Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của Lưu Phong Huy, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng giả vờ nữa. Ánh mắt của ngươi đã triệt để bán đứng ngươi. Ngươi yên tâm, ta cũng không phải tới truy cứu ngươi chế tác đồ giả gạt người. Bằng không ta sẽ không nói nhiều như vậy với ngươi, đã trực tiếp bắt ngươi rồi. Càng sẽ không thiết trí cấm chế ở đây, phòng ngừa người khác nghe hai ta nói chuyện. Mặt khác, kiện pháp bảo trong túi quần của ngươi, chỉ bất quá là tam phẩm bảo khí mà thôi. Muốn dùng để đối phó ta, cũng không có khả năng đâu."
      Trương Văn Trọng vừa nói xong, Lưu Phong Huy liền cảm giác tay phải của mình truyền đến cảm giác phỏng tay kịch liệt, vẻ mặt hắn kinh khủng rút mạnh tay ra khỏi túi quần. Mà khi vài giây sau hắn đút tay trở vào trong túi, càng khiếp sợ phát hiện, kiện tam phẩm bảo khí bên trong túi quần mình, đã hóa thành một đống bột mịn vô dụng.
      Sắc mặt Lưu Phong Huy "xoát" một chút trở nên trắng bệch, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, cũng tràn đầy vẻ kinh khủng. Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng trong lòng tràn đầy bi thương kêu thảm: "Có thể trong thời gian ngắn như vậy, đem tam phẩm bảo khí hóa thành bột mịn, người này đâu phải người thường, rõ ràng là một cao thủ tu vi tinh thâm. Xong, xong, lần này toàn bộ xong. Sớm biết như vậy, ta cũng không nên ham xem náo nhiệt, chạy tới tham gia hội đấu giá tu chân lần này."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play