"Lời này của cậu có ý tứ gì?" Trương Văn Trọng mơ hồ đoán được mục đích của Tôn Nguy, nhưng vẫn cần nghe hắn chứng thực.
Tôn Nguy cũng không trực tiếp trả lời vấn đề Trương Văn Trọng đưa ra, mà hỏi ngược lại hắn: "Trương ca, anh hẳn có nghe nói qua trên đường Oxford nằm phía bắc Great Russell Square của London có một nhà bảo tàng Anh (British Museum) chứ?"
"Đương nhiên có nghe nói qua." Trương Văn Trọng hơi nắm tay, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là thế. Sau đó lại hỏi: "Các vị muốn nương theo lần trị bệnh cho nữ hoàng Elizabeth II, lấy về những văn vật Trung Hoa lưu lạc bên trong nhà bảo tàng nước Anh?"
"Không sai." Tôn Nguy dùng lực gật đầu, biểu tình rất nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Văn vật Trung Hoa lưu lạc bên trong nhà bảo tàng Anh quốc, tổng cộng số lượng đúng là đạt được hơn hai vạn ba ngàn kiện kinh người! Từ loại đá của thời đại viễn cổ, đến thanh đồng thời kỳ Thương Chu, từ tượng phật bằng đá kinh quyển thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc triều, đến danh gia thi họa thời kỳ Đường Tống, còn có đồ sứ tinh mỹ thời kỳ Minh Thanh hai triều. Có thể nói chủng loại vô số, mà những văn vật trân quý này, mỗi một kiện có thể nói là quốc bảo, đều đại biểu cho văn hóa sáng rực nhất trong dòng lịch sử đăng đẵng năm tháng của bộ tộc Hoa Hạ chúng ta!"
Bởi vì bị lời nói của Tôn Nguy ảnh hưởng, thần tình Tô Hiểu Hồng lúc này cũng biến đổi nghiêm túc. Nàng khẽ cắn môi, tiếp lời của Tôn Nguy: "Lại nói tiếp, em cũng từng xem qua một ít tư liệu giới thiệu liên quan, trong số văn vật Trung Hoa nằm trong nhà bảo tàng nước Anh, có bộ phận vào thời kỳ tám nước liên minh xâm lược Trung Quốc, bị những cường đạo quốc gia cướp sạch đi, cuối cùng chảy vào trong nhà bảo tàng nước Anh. Có số còn lại bị những nhà thám hiểm phương Tây đến khu tây bắc trong nước chúng ta, như ở hang động Mạc Cao lấy đi, hoặc bán hoặc tặng cho nhà bảo tàng nước Anh. Có thể nói nhà bảo tàng nước Anh thu được rất nhiều văn vật Trung Hoa, đều là đi qua lừa gạt, vơ vét tài sản, lừa dối, cướp đoạt mà thu được. Toàn bộ quá trình có thể nói tràn ngập nước mắt cùng máu tươi của người Trung Quốc chúng ta. Trước đó vô luận là chính phủ hay dân gian, đều từng vô số lần yêu cầu nhà bảo tàng nước Anh trả lại những văn vật Trung Hoa từng cướp bóc, nhưng đều bị đối phương kiên quyết cự tuyệt. Bọn họ thậm chí còn chẳng biết xấu hổ nói: " Toàn bộ văn vật Trung Hoa ở trong nhà bảo tàng nước Anh đều đi qua cách thu thập hợp pháp mà có, bất luận là quyên góp hay bỏ tiền ra mua, đồng thời còn vô sỉ tuyên bố, bọn họ tuyệt đối không trả những văn vật này, dù cho có người bỏ tiền ra mua lại cũng không khả năng! "
"Tô tiểu thư nói không sai." Tôn Nguy nói tiếp: "Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên chúng tôi muốn nương theo cơ hội Trương ca chữa bệnh cho nữ hoàng nước Anh, thu về một ít văn vật Trung Hoa."
Trương Văn Trọng nói: "Chỉ sợ chuyện này cũng không dễ dàng. Chính phủ Anh quốc cũng sẽ không lui bước ở chuyện này, cho dù quan hệ đến sức khỏe và tính mạng của nữ vương bọn họ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT