Dưới ánh mắt bức bách của Trương Văn Trọng, cuối cùng Vương Khải tuyển chọn thỏa hiệp. Bởi vì hắn không dám khẳng định, nếu hắn kiên trì bắt mấy người cùng đến đồn cảnh sát, có thể làm cho những sinh viên nhìn ra mánh khóe trong đó hay không, vì vậy rất có thể nháo ra chuyện lớn hơn nữa. Nói thật ra, hắn không hi vọng làm lớn chuyện. Dù sao làm như vậy đối với hắn mà nói, chỉ có hại mà không có lợi.
      "Trương ca, tôi cùng đi với anh." Vương Hiểu mở miệng nói, hắn thật sự không chút yên tâm.
      Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Vương sở trưởng đã nói, chỉ cần một người đi là được, cậu đi theo làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm chén cơm ăn ở đồn cảnh sát hay sao? Ai, nói đến điều này, tôi thật sự nghĩ tới một vấn đề. Vương sở trưởng, chỗ của các ông quản cơm ăn không?"
      "Quản." Vương Khải hầu như nghẹn ra một chữ này.
      Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, nói: "Quản là tốt rồi, tôi chỉ sợ thời gian hỏi việc quá dài, làm lỡ bữa ăn." Sau đó hắn nhìn Vương Hiểu cùng các sinh viên vẫn đang vây quanh, chắp tay nói: "Chuyện lần này thật sự cảm ơn mọi người. Hiện tại những kẻ đến nháo sự, đều đã bị cảnh sát bắt được, mọi người cũng tản về đi."
      Những sinh viên đứng chung quanh đều nở nụ cười, mọi người đều rất kích động, ồn ào nói:
      "Thần tượng ca, anh là thần tượng của đại học Ung Thành chúng ta, chúng tôi không giúp anh thì giúp ai?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play