Bà Thạch nghe những lời hùng hồn như vậy, khẽ giật mình lại lập tức cười ha ha.
“Nếu lão Thạch có được giác ngộ như đứa nhỏ này thì sao có thể chị dồn tới chỗ chết! Lão Thạch à, ngươi lại còn không thông thấu bằng cả một đứa bé!”
Bà Thạch ngửa mặt lên trời tiết ra những buồn phiền của mình, thản nhiên nói: “Trong căn phòng đó có rất nhiều thứ, tất cả những bức thư mà học sinh của Thạch Vân Phong gửi trong mấy năm nay. Nhưng học sinh hắn dạy chưa có một người nào tin rằng thầy mình sẽ là người như vậy.”
“Cho lù lão Thạch ra đi lâu rồi nhưng những học sinh đó vẫn không những viết thư tới đây, báo cáo tình huống của mình cho hắn cùng với những việc mình gặp phải, một ít khó khắn, một số chỗ khó hiểu, vẫn giống như trước kia.”
“Những học sinh đó từ đầu đến cuối vẫn luôn tin tưởng vị người thầy bọn họ kính yêu có thể giải thích nghi hoặc cho bọn họ.”
“Mỗi một cái huy chương, chỉ cần nhận được đều sẽ gửi đến nơi này cho lão Thạch, muốn nói cho hắn biết tâm huyết năm đó của hắn không phải là những nỗ lực uống phí không. Học sinh của hắn vĩnh viễn tin tưởng hắn!”
“Những học sinh đó sẽ dùng chiến công của mình, tích góp từng chút một lên rồi dùng công huân ngập trời để chính danh cho lão Thạch!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT