Nhưng đi đến nửa đường rồi vẫn không có ai đến đây tập kích.
Tình trạng này khiến Tả Tiểu Đa rất buồn bực.
“Thầy ơi, có phải chúng từ bỏ rồi không?”
“Không đâu.”
Tần Phương Dương nặng nề nói: “Thẩm Ngọc Thư là đại phú hào cả thành Phượng Hoàng đều biết, chỉ riêng phần tự tôn đó cũng khiến hắn không thể từ bỏ vào lúc này được. Tâm lý của người tự cho mình là giỏi, thực chất chỉ như ếch ngồi đáy riếng này ta hiểu rõ lắm.”
“Giờ hắn không ra tay chẳng qua là biết không dễ giết được ta, lại nghĩ cách khác mà thôi.”
“Yên tâm, bất kể ra sao ta cũng sẽ giải quyết được tên Thẩm Ngọc Thư này.”
Tần Phương Dương hít sâu hai cái, nói: “Mấy nhà khác thì thôi bỏ qua, đứa con mình khổ sở nuôi lớn rồi lại chết đi, nóng máu chửi bới mấy câu cũng là lẽ thường tình... Đúng rồi, sáng sớm nay ta xem bảng treo thưởng, hai nhà trừ Thẩm Ngọc Thư cũng đã thanh minh, rút khỏi lần hành động này.”
“Nếu đã rút khỏi rồi thì thôi bỏ qua.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT