Nàng nhớ lại câu nói đó.
“Ta thực sự rất nhớ nàng…”
Trong câu nói này có sự khó nói, đó là sự tương tư khắc sâu vào xương cốt, và cả sự ảm đạm của tâm hồn nữa.
Ánh mắt Mục Yên Yên trông rất phức tạp, nàng cắn môi, quay đầu đi ra khỏi cửa.
“Vẫn khó chịu sao?” Ngô Vũ Đình nhìn Du Đông Thiên.
“Không phải.” Du Đông Thiên thở dài một hơi, cười nói: “Có gì mà khó chịu chứ, con ếch ba chân thì mới khó tìm, chứ phụ nữ thì có nhiều mà…”
“Có đầy mà ngươi độc thân suốt bao nhiêu năm nay sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT