Tiêu Thừa Dục bước ra từ bóng tối.
Ánh hoàng hôn từ bên ngoài chiếu vào, nhưng chẳng thể xua tan vẻ âm trầm trên người hắn, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo và u ám.
Cố Nhược Kiều ngây người nhìn hắn, đến khi cảm giác gò má hơi đau mới hoàn hồn lại.
“Ca ca, sợ.” Cô bé rụt rè nhìn Tiêu Thừa Dục, nhỏ giọng nói, “Ôm.”
Tiêu Thừa Dục làm như không nghe thấy lời cô bé.
Thực ra, bế nhóc con này cũng không tệ, mềm mại như bông, trên người còn phảng phất mùi hương ngọt ngào.
“Hửm, sợ cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT