Cố Nhược Kiều tựa vào cửa sổ xe, đầu gật gù như gà mổ thóc. Càng lúc càng nghiêng về phía trước, suýt chút nữa thì đập đầu vào ghế trước.
Diệp Nam Sinh giơ tay chặn trán cô, bất đắc dĩ chỉnh lại tư thế, để cô dựa vào mình ngủ. Ai ngờ cô gái này cũng thật là không khách khí, ngủ một lúc lại kê hẳn đầu lên đùi anh.
Diệp Nam Sinh: “…”
Xe buýt cứ lắc lư, thỉnh thoảng xóc nảy một chút. Anh căng cứng cả người, nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Chỉ có thể thỉnh thoảng cúi xuống, khẽ chắn đầu cô khỏi bị va đập.
Cuối cùng xe cũng dừng lại. Họ đã đến nơi Cao Lượng nói – một khu biệt thự vùng ngoại ô. Những người sống sót tụ tập ở đây không nhiều, nhưng nhờ có hàng rào sắt bao quanh, nơi này đã trở thành một khu trú ẩn tự nhiên trong mạt thế.
Căn biệt thự khá rộng, có thể chứa được hơn ba mươi người.
Bước vào trong, họ thấy mấy người đang ngồi trong phòng khách, ai nấy đều có vẻ mặt ủ rũ. Khi thấy Cao Lượng và nhóm của anh, họ lập tức đứng dậy, ánh mắt tò mò nhìn về những người mới đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT