Tần Hạo vẫn rất khiêm tốn hành lễ với mọi người.
“Bêu xấu rồi, chỉ là tại hạ may mắn mà thôi.”
Diệp Thiên Dật cười thầm.
May mắn cái mẹ gì! Đồ đần.
“Vị huynh đài này khiêm tốn quá, ta sợ là trong ba năm nữa cũng khó ai có thể làm ra bài thơ đạt tới trình độ này.”
Hà Vũ chắp tay tâng bốc.
Ba năm?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT