Khi còn trẻ, cha mẹ Diệp Lam đã mất sớm. Trong lúc tuyệt vọng nhất, bà quen biết Tần Tứ Sơn. Ban đầu cứ ngỡ gả cho người đàn ông này sẽ có thể tìm lại hạnh phúc, nhưng không ngờ lại sa vào vũng bùn càng lún càng sâu.
Diệp Lam là một người phụ nữ có phần yếu đuối. Bà không biết phải làm sao để bảo vệ con trai, mà chính bản thân mình cũng không thể tự cứu lấy mình.
Nhiều năm qua, bà từng lén đến bệnh viện làm giám định thương tích, cũng âm thầm thu thập bằng chứng bạo lực gia đình, nhưng vẫn không đủ dũng khí để đề nghị ly hôn với Tần Tứ Sơn. Cổ tay bà từng bị thương nặng, không thể chơi piano nữa, cũng không còn công việc. Những năm rời xa xã hội khiến bà không còn biết phải sống tự lập như thế nào.
Người ngoài không biết tình cảnh thật sự của bà. Trong mắt họ, bà là phu nhân nhà họ Tần khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Bà sợ những người bạn cũ, nếu biết bà đã sống khổ sở như thế bao năm, sẽ cười nhạo sau lưng mình.
Con trai bà Tần Lục mới chỉ 16 tuổi. Cổ phần công ty và bất động sản đều đứng tên Tần Tứ Sơn. Nếu bà ly hôn, rất có thể sẽ tay trắng ra đi. Mất đi tài sản, bà không để tâm, nhưng bà không có quyền thế, không có tiền, liệu có thể giành được quyền nuôi con không?
Bà không thể để con trai một mình vùng vẫy trong vực sâu ấy. Nhưng bà cũng rất hiểu, chuyện ly hôn đâu phải muốn là làm được. Với địa vị kinh tế hiện tại của Tần Tứ Sơn, con trai chắc chắn sẽ không được giao cho bà. Dù con nguyện ý đi cùng bà, thì bà còn gì để nuôi con, còn gì để cho nó một tương lai tốt hơn?
Tần Tứ Sơn là một kẻ điên. Qua từng ấy năm, Diệp Lam vẫn không có đủ can đảm để đối đầu trực diện với hắn.
Bảo mẫu không ở lại nhà họ Tần qua đêm, tám giờ tối là rời đi. Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai mẹ con Diệp Lam và Tần Lục.
Tần Lục kéo tay mẹ ngồi xuống sofa, rồi cắt cho bà một trái táo.
Nhìn bên ngoài, quả táo vẫn còn đỏ au, nhưng bên trong đã bắt đầu thối rữa.
“Mẹ, quả táo này hỏng rồi.” Tần Lục đưa phần ruột táo bị thâm đen cho Diệp Lam xem.
Cậu thiếu niên mới lên lớp 11, gương mặt tuấn tú còn mang nét non nớt. Diệp Lam không kìm được dịu giọng: “Không sao, bỏ cái đó đi, còn nhiều trái cây khác mà.”
Trên bàn trà bằng kính bày đầy hoa quả, ngoài táo ra còn đủ loại trái cây khác, rất phong phú.
Tần Lục lại cầm một quả cam, gọt vỏ rồi chia ra. Ruột cam mọng nước, ngọt lịm, rất ngon miệng.
Cậu đưa miếng cam cho mẹ, gương mặt vốn luôn u ám trong khoảnh khắc như tan đi một chút, trông có phần trẻ con hơn: “Cam này ngon quá. Mẹ nói đúng, tại sao chúng ta phải ăn quả táo hỏng chứ? Bỏ đi là được rồi, mình còn nhiều loại trái cây khác để chọn mà.”
Diệp Lam hơi ngẩn người, như thể đang nghĩ đến điều gì xa xôi.
Bà nhìn kỹ vẻ mặt Tần Lục, cố gắng đoán xem con có đang ám chỉ gì không. Nhưng cậu vẫn như thường, rất nhanh liền đổi chủ đề, vừa cười vừa nói:
“Dạo này nhìn bảng đen hơi mờ, chắc là bị cận rồi. Chủ nhiệm lớp sợ con nhìn không rõ nên đổi chỗ ngồi cho con, giờ ngồi hàng ba.”
Thật ra nguyên chủ đúng là bị cận nhẹ, nhưng chủ nhiệm lớp thì chưa từng biết, chuyện đổi chỗ ngồi càng là bịa đặt.
“Chắc do nhìn điện thoại nhiều quá đấy, không cận mới lạ. Nhưng mà ngồi bàn cuối cũng xa bảng thật, cuối tuần đi kiểm tra thị lực xem có cần đeo kính không. À, bạn cùng bàn mới là ai? Học hành có tốt không?” Dù biết con trai không mấy chú tâm chuyện học, Diệp Lam vẫn không kìm được muốn tìm hiểu xem cậu đang chơi với ai, ít nhất đừng bị bạn xấu ảnh hưởng.
Tần Lục cau mày, giọng không vui: “Tên là Tần Du. Thầy toán lúc nào cũng nhắc đến hắn, bảo hắn làm gương cho tụi con. Hắn còn chịu trách nhiệm thu bài tập tổ nữa, học hành thì... khỏi phải nói.”
“Vậy à? Trước giờ con chưa từng nhắc đến bạn đó. Nếu học tốt thì làm bạn cũng không tệ, nhờ bạn chỉ con thêm bài. Còn cái Ngô Thủy với Vương Túc, nhìn qua là biết chẳng đứa nào ra hồn, đừng để tụi nó dạy hư con.”
Ngô Thủy thì đen đúa, cao lớn, mặt mày hung tợn. Còn Vương Túc thì tóc nhuộm vàng chóe, nhìn chẳng khác gì lưu manh. Diệp Lam đã từng gặp hai người đó, không có ấn tượng tốt chút nào nhưng lại không biết, chính con trai mình mới là đứa hư hỏng nhất trong số đó.
Tần Lục nhăn mặt, có phần bực bội: “Mẹ đừng lo con chơi với ai. Chủ nhiệm lớp cứ lôi con ra so với thằng Tần Du, bảo tên giống nhau, mặt cũng giống, chỉ có mỗi thành tích là một trời một vực. Giờ còn cố ý xếp ngồi cùng cho dễ so sánh, phiền chết đi được.”
“Tần Du? Cũng họ Tần?” Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Có lẽ là trực giác nhạy bén của một người phụ nữ, Diệp Lam bất giác thấy bất an.
Bà tự nhủ không thể có chuyện trùng hợp đến vậy được, họ Tần ngoài kia thiếu gì người, đâu phải chuyện gì to tát.
Dù vậy, lòng bà vẫn thấp thỏm không yên, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ như chẳng có gì. Bà vỗ nhẹ tay con, cười hỏi: “Có ảnh của bạn không? Mẹ muốn xem hai đứa giống nhau thế nào.”
“Con làm gì có ảnh của nó?” Tần Lục phản ứng ngay, vẻ mặt rõ ràng rất khó chịu.
“Lần trước trường tổ chức đại hội thể thao, chẳng phải có chụp ảnh tập thể sao? Hôm đó mẹ chưa nhìn kỹ, giờ tìm lại cho mẹ xem với.”
Tần Lục có phần bất mãn trước sự quan tâm đột xuất của mẹ, nhưng vẫn cầm điện thoại, lật lại album ảnh.
“Đây này.”
Ảnh chụp rất rõ. Hàng ghế thứ hai, Tần Du đeo kính gọng mảnh, trông trí thức, dáng vẻ đúng kiểu học sinh ngoan.
“Trông cũng được đấy. Sau này học hỏi bạn ấy một chút. Thôi, vào phòng nghỉ ngơi đi, mẹ cũng thấy hơi mệt rồi.”
“Con đâu phải không học được, chỉ là không muốn học thôi.” Tần Lục lầm bầm rồi đứng dậy lên lầu.
Tần Tứ Sơn đi công tác, phải hết tuần này mới về.
….
Với học sinh lớp 11A1 mà nói, Tần Lục đúng là một cá thể đặc biệt.
Thành tích của hắn rất thất thường, nhất là ba môn Toán Lý Hóa đều kém. Nhưng do ai cũng hiểu rõ nguyên nhân nên hắn vẫn được xếp vào lớp chọn khối Tự nhiên nơi cạnh tranh khốc liệt nhất trường.
Thầy cô coi hắn như người vô hình, bạn học thì luôn giữ khoảng cách ba bước.
Hắn mang theo hai "đàn em", một mình ngồi cuối lớp, tự tạo một đường ranh giới rõ ràng giữa mình và phần còn lại của lớp học.
Đến muộn, về sớm, ngủ gật trong lớp, chơi mấy trò game nhảm nhí.
Gần đây còn nghe nói hắn bắt đầu đánh người nhưng đều là những đứa đầu gấu trong trường, kiểu “chó cắn chó”, chẳng ảnh hưởng gì đến học sinh bình thường, nên trường vẫn yên bình như cũ.