Một năm thật ra cũng chỉ gặp mặt được vài lần, nên việc Liễu Trừ Hoài không nhìn thấu con người Đoạn Tư Ngọc cũng không hẳn là quá oan uổng.
Người đã lâu không gặp, vị hôn phu tuổi còn chưa quá mười sáu, lúc này đang đứng trong sảnh, dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp, phong thái ôn hòa, lễ độ đoan chính.
Hắn luôn mặc áo quần màu trắng.
Vẻ ngoài sạch sẽ, nho nhã, lễ độ khiêm tốn. Mỗi khi hắn hơi nhếch môi cười nhẹ, liền toát ra khí chất của một quân tử phong hoa. Tựa như trên đời này không ai có thể vượt qua hắn về sự thanh nhã và trầm tĩnh.
“Trừ Hoài.”
Thanh âm của hắn cũng vô cùng dễ nghe trầm thấp, ôn nhu. Mỗi lần gọi tên nàng, hắn luôn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt như chứa đầy hình bóng nàng, nhưng chưa từng vượt qua giới hạn lễ nghi, đúng mực đến mức khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ cần Đoạn Tư Ngọc muốn, hắn luôn có thể khiến người khác có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân dịu nhẹ mà khiến lòng rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT