“Muốn lấy đồ vật quá nhiều, không biết nên lấy hay bỏ.” Tần Lục nhìn Sư Viện Lệ với ánh mắt tìm tòi, như thường lệ nháy mắt cười cười.
Tần Tiêu đương nhiên không nói gì về đệ đệ của mình, sau khi nhanh chóng bỏ hết vật phẩm vào cốp xe, hắn vỗ vỗ Tần Lục, ra hiệu cho hắn lên xe.
Khi Lâm Phỉ Phỉ ngồi vào ghế phụ, nhìn thoáng qua cũng thấy mình có vẻ không tự nhiên, bởi vì nàng không giỏi trong việc che giấu cảm xúc, nên lúc này nhìn qua có vẻ hơi lúng túng.
“Nhất Trai? Ngươi nghĩ gì vậy?” Diêm Ngọc Văn lớn tiếng đẩy đẩy vai Thường Nhất Trai. Khi thấy Tần Lục và Lâm Phỉ Phỉ cùng nhau trở về, Thường Nhất Trai luôn thất thần, gọi mà hắn cũng không phản ứng.
“A.” Thường Nhất Trai ngượng ngùng sờ sờ đầu, hơi mờ mịt nói, “Diêm ca, ngươi vừa nói gì với ta vậy?”
Diêm Ngọc Văn bất đắc dĩ lẩm bẩm “Đọc sách choáng váng”, lắc đầu nói, “Không có gì, chỉ là thấy ngươi đang thất thần.”
Thường Nhất Trai theo phản xạ ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ trong gương, rồi lập tức vội vã quay đi, hoảng loạn tránh ánh mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT