Trần Quế Hoa thấy Đường Đường cứ đưa tay nhỏ xíu chỉ mấy con gà trên giường, rồi lại giơ tay chỉ ra phía cửa. Cô hơi ngạc nhiên hỏi:
“Đường Đường muốn để các anh ăn thịt gà đúng không nào?”
Lục Đường Đường lập tức gật đầu thật mạnh, mừng vì mẹ đã hiểu ý mình. Sau đó cậu bé ôm lấy bình sữa, vui vẻ uống tiếp.
Đến lượt Trần Quế Hoa trợn tròn mắt sửng sốt. Cô ôm Đường Đường uống xong sữa, vừa vỗ nhẹ lưng cậu bé vừa dặn dò dịu dàng:
“Đường Đường à, lần sau không được tự tiện biến đồ ra nữa, con nhớ chưa? Nếu việc này làm ảnh hưởng tới sức khỏe của con thì mẹ thà không ăn mấy thứ này. Mẹ chỉ mong con trai mẹ luôn khỏe mạnh thôi.”
Lục Đường Đường nằm tựa vào vai mẹ, thoáng ngẩn người. Thì ra mẹ không vui không phải vì đồ cậu lấy ra ít, mà là mẹ sợ cậu làm vậy sẽ tổn thương cơ thể mình.
Ôi trời, mẹ cậu đúng là người tốt nhất thế giới này rồi! Nếu đổi lại là người khác, chắc đã mong ngày nào cậu cũng biến thật nhiều đồ ăn ra cho họ. Chỉ có mẹ cậu là lo sợ cậu bị ảnh hưởng, cấm cậu làm thế nữa. Ôi, mẹ của cậu thật tuyệt vời!
Nghĩ nghĩ một hồi, Đường Đường lại ngủ mất tiêu.
Trần Quế Hoa nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, cẩn thận đắp lại chăn thật kín.
Sau đó, cô mang thịt gà vào bếp. Nếu Đường Đường đã muốn cho các anh ăn thịt, vậy tối nay nhà mình ăn gà vậy, cho mấy đứa lớn được vui vẻ một chút.
Dù Trần Quế Hoa đã đóng kín cửa ra vào lẫn cửa sổ, nhưng mùi thịt gà thơm nức vẫn bay ra ngoài.
Ở nhà bên cạnh, vợ của ông Dương tức tối chửi thầm trong bụng. Chẳng hiểu tại sao cùng vào bộ đội, mà chồng của Trần Quế Hoa thì lên tới chức đoàn trưởng, trong khi chồng bà ta vẫn chỉ quanh quẩn ở cái chức phó doanh trưởng mãi không lên nổi.
Sinh con cũng vậy, rõ ràng cả hai nhà đều đông con, nhưng Quế Hoa nhà bên toàn sinh con trai, còn bà thì sinh một lũ con gái. Khó khăn lắm nửa năm qua bà mới sống yên ổn được một chút, ai ngờ giờ nhà bên lại thêm một thằng con trai nữa chứ. Đúng là số tốt, chuyện tốt gì cũng đổ dồn vào nhà bên ấy. Bực chết mất thôi!
Càng nghĩ càng tức, bà ta lớn tiếng quát mắng mấy đứa con gái, ngay cả đứa út bốn tuổi cũng không buông tha:
“Bảo mày đi lấy tí nước cũng làm ướt cả quần áo. Đúng là thứ vô dụng! Đi giặt quần áo giúp chị mày ngay!”
Đứa bé nhỏ gầy nghe vậy hoảng sợ chạy nhanh đến chỗ chị cả, vì nó biết ở cạnh chị cả sẽ không bị đánh. Một đứa trẻ bé tí mà cũng biết rõ mẹ mình không dễ chọc vào chút nào.
Tất nhiên, Trần Quế Hoa đâu biết những chuyện đang xảy ra bên nhà hàng xóm.
Cả nhà cô lúc này đang vui vẻ tận hưởng món thịt gà thơm ngon. Ngay cả cậu con trai lớn vốn ít khi quan tâm chuyện ăn uống cũng không kìm được mà khen:
“Mẹ ơi, canh gà hôm nay ngon thật đó!”
Trần Quế Hoa mỉm cười, gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát cho con trai cả:
“Ngon thì ăn nhiều chút nữa đi. Hôm nay mẹ chặt nhỏ cả hai cái đùi gà ra rồi, ai cũng được ăn hết.”
Lục Gia Bình bưng bát canh gà lên uống một ngụm lớn. Trời lạnh thế này, uống chút canh nóng thật sảng khoái, lại còn là canh gà nữa chứ.
Thấy chồng không chịu gắp thịt ăn, Quế Hoa trừng mắt nhẹ nhàng nhắc:
“Anh cứ ăn thịt đi chứ, trong nhà vẫn còn mấy con gà nữa mà. Nửa tháng nữa em lại hầm thêm một con. Anh uống mỗi canh làm gì?”
Nghe vợ nói vậy, Lục Gia Bình biết ngay con trai út lại biến thêm đồ ăn nữa rồi. Thấy vợ nhẹ nhàng lắc đầu với mình, anh không từ chối nữa, thoải mái gắp thịt ăn.
Cả một nồi thịt gà nhanh chóng bị mấy bố con xử lý sạch sẽ. Trần Quế Hoa vui vẻ nói:
“Xương gà mẹ vẫn giữ lại, chiều nay lại hầm một lần nữa, tối mình ăn canh mì luôn. Không bỏ phí chút nào nhé!”
Hai đứa nhỏ sinh đôi lập tức hoan hô sung sướng. Mẹ đúng là tuyệt nhất quả đất!
Thoáng chốc, Đường Đường đã đến thế giới này được mười tháng.
Kiếp trước, vì học hành, vì mưu sinh, cậu luôn bận rộn vất vả. Nhưng giờ đây, cậu có không gian, có cả gia đình yêu thương cưng chiều, Đường Đường quyết định đời này ngoài việc bảo vệ gia đình, cậu sẽ làm một chú cá muối lười biếng, tận hưởng cuộc sống thật thoải mái.
Sáng sớm, Trần Quế Hoa vừa đút cho Đường Đường vài thìa canh trứng thì cậu út chạy đến đòi ôm em trai, liền bị mẹ đánh nhẹ vào tay:
“Đi ra ăn sáng mau! Không thấy em đang ăn gì à?”
Cậu út chu môi phụng phịu. Đường Đường đảo mắt nhìn anh, rồi chỉ vào bát canh nhỏ của mình, nhỏ giọng gọi:
“Ca… ca!”
Quế Hoa cười xoa đầu con trai nhỏ:
“Ý là muốn cho ca ca ăn à?”
Đường Đường gật đầu mạnh, nhỏ giọng “ừ” một tiếng xác nhận. Cậu buồn bực thở dài trong lòng, chẳng biết đến khi nào mới nói được trọn vẹn một câu đây. Nói từng chữ một thật là khổ sở.
Cả nhà thấy cậu đáng yêu như vậy thì đều bật cười vui vẻ. Cậu út càng phấn khích nhảy cẫng lên reo hò:
“Con biết ngay mà, Đường Đường yêu con nhất!”
“Đừng tưởng bở nữa, mau đi ăn sáng đi!” Lục Cảnh Quốc kéo em trai ngồi xuống, rồi quay sang mẹ nói:
“Mẹ, con ăn xong rồi, mẹ đưa bát đây con đút Đường Đường cho.”
Ai ngờ anh cả đã nhanh chân hơn, lập tức lấy bát cháo đến ngồi bên cạnh Đường Đường, vừa đút cho em vừa nhướng mày khiêu khích em trai thứ hai.
Lục Cảnh Quốc tức tối nghiến răng. Đáng lẽ hôm nay đến lượt cậu đút Đường Đường cơ mà. Thật là đáng ghét!
Với cảnh này, Đường Đường đã quá quen thuộc rồi. Kể từ khi cậu ăn được đồ ăn dặm, ngày nào các anh cũng tranh nhau giành việc chăm sóc em. Nhưng phần thắng thường nghiêng về anh cả.
Sau bữa sáng, Quế Hoa hẹn chị Trương hàng xóm cùng đi đào rau dại trong núi. May mà đang nghỉ hè, bốn đứa con lớn đều ở nhà nên không phải lo lắng ai trông nom Đường Đường.
Tuy nhà cô lúc này ăn uống khá hơn những gia đình khác nhiều, nhưng việc đào rau dại cô vẫn thường xuyên làm. Đang nạn đói thế này, phải biết giữ kín chuyện nhà mình một chút mới được.
Cô dặn dò các con lớn rồi thơm nhẹ Đường Đường, chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ Đường Đường liền ôm chặt lấy mẹ đòi theo, cái miệng nhỏ xíu mếu máo gọi:
“Mẹ ơi… mẹ ơi!”
Quế Hoa thở dài bất đắc dĩ. Từ khi cô từng mang Đường Đường đi chơi núi một lần, cứ mỗi lần cô muốn đi đào rau là cậu lại đòi theo, không được đi là khóc đến mức không ai dỗ nổi.
Lục Cảnh Hoa lập tức bế Đường Đường lên vai:
“Mẹ, cho em đi đi, con cõng Đường Đường, tiện thể nhặt củi luôn.”
Quế Hoa không biết làm gì hơn, đành thay quần áo dài cho con, cẩn thận xịt thuốc đuổi muỗi rồi đặt Đường Đường vào giỏ tre trên lưng anh cả.
Đường Đường vui sướng ngồi trong giỏ, tay nhỏ vỗ nhẹ, hớn hở theo mẹ và các anh lên núi chơi. Đây đúng là chuyến dạo chơi tuyệt vời nhất!