Dương Phán Đệ hoảng loạn quỳ bò đến chân cha mình, túm chặt ống quần ông, gào khóc thảm thiết:
“Cha ơi, con sai rồi, cha đừng bắt tụi con về quê mà! Nếu bà ngoại biết tụi con về, bà nhất định lại bán tụi con đi mất! Cha, con xin cha, đừng đưa tụi con về quê mà…”
Tiếng khóc sắc nhọn của đứa nhỏ vang ra tận bên ngoài, lão Dương nghe mà đau hết cả đầu. Nhìn dáng vẻ con gái khóc đến nghẹt thở, lòng ông vừa giận vừa đau.
Mấy năm qua, dù luôn ao ước có con trai, nhưng ông cũng thực sự thương mấy đứa con gái của mình, chưa bao giờ nặng lời hay đánh mắng các con lấy một lần. Thậm chí ông luôn cố nhận thêm nhiệm vụ để đổi về chút lương thực, mong các con được ăn no.
Nhưng hôm nay, điều khiến ông lạnh lòng là đứa con gái nhỏ ông luôn nâng niu trong lòng bàn tay, lại có thể làm ra chuyện tày trời như thế này.
Trước đây ông chỉ hy vọng các con biết nghe lời, lớn lên bình an khỏe mạnh là đủ. Nhưng giờ nhìn đứa con gái mới 6 tuổi đã có thể cười nhấn đầu người khác xuống nước, ông bỗng cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ đứa con gái này.
Vợ lão Dương định mở miệng xin tha, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của chồng thì chẳng dám nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT