Lúc này, Dương Phán Đệ vẫn còn đang vui vẻ trong núi, hoàn toàn không biết việc mấy ngày nay mình đóng giả đáng thương, lừa được biết bao đồ tốt đã hoàn toàn bị lật tẩy.
Trong lòng cô ta vẫn đang lâng lâng đắc ý, nghĩ xem lát nữa gặp ai sẽ tiếp tục giả vờ đáng thương tiếp đây. Mấy ngày gần đây nhờ cách này, cô đã thu được khá nhiều đồ tốt, đến mức mẹ cô cũng phải bất ngờ, còn khen cô giỏi giang. Nghe mẹ khen, Dương Phán Đệ càng vui vẻ, tự cho rằng sau này chỉ cần tiếp tục giả vờ đáng thương là sẽ không cần tự làm việc nữa. Chỉ cần nói vài câu là đồ tốt tự động rơi vào tay.
Trong khi đó, ở nhà họ Lục, hai đứa nhỏ Lục Đường Đường và Phương Mặc vừa ngủ trưa dậy. Trần Quế Hoa lấy ra hộp sữa mạch nha hôm qua chị cả gửi tới, pha đầy ba chén lớn, đưa cho hai đứa mỗi đứa một chén.
Đây là lần đầu tiên Lục Đường Đường uống sữa mạch nha. Loại này uống vào ngọt ngào, thơm nhẹ mùi sữa, so với sữa bột còn ngon hơn nhiều. Cậu vừa uống thử một ngụm liền không nhịn được uống thêm ngụm nữa. Uống xong mới giật mình nhớ ra Phương Mặc còn chưa uống, gương mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Chắc chắn là do thân thể nhỏ này tham ăn! Trước kia cậu có bao giờ như thế đâu?
Lục Đường Đường vội đẩy chén sang cho Phương Mặc, nói nhỏ bằng giọng trẻ con:
“Dương Dương uống đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play