Cô từng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chỉ thế thôi. Nào ngờ người cô độc ác kia vẫn chưa chịu buông tha, lợi dụng lòng tốt của người đàn ông đã cứu Thanh Thanh, ép anh ấy bỏ ra năm mươi đồng để mua lại cô.

Người đàn ông này nói ra còn có chút họ hàng xa với chồng của Quế Hoa, từ nhỏ cũng không cha mẹ, không anh chị em, thân thích chẳng còn ai, một thân một mình. Dù vậy, anh ấy rất tốt với Thanh Thanh, chịu thương chịu khó, chỉ vì trên mặt có một vết sẹo dài nên mãi không cưới được vợ. Nếu không, làm gì đến lượt cô.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang. Khi Thanh Thanh mang thai được ba tháng, thấy vợ ốm nghén, ăn gì cũng nôn, thân hình gầy yếu hẳn đi, người đàn ông ấy liền quyết định vào núi săn ít thú rừng về bồi bổ cho cô.

Không ngờ vừa vào núi đã chẳng bao giờ trở về được nữa. Lúc trở ra, là dân làng khiêng thi thể anh ấy về.

Thanh Thanh tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ. Người trong làng đều xì xào rằng cô số khắc, khắc chết cha mẹ, giờ thì khắc cả chồng nữa.

Nếu không có chị Quế Hoa trở về quê, ngày ngày khuyên bảo, động viên, có lẽ Thanh Thanh đã sớm mang theo đứa con chưa kịp ra đời mà đi theo chồng mình rồi.

Tiểu Cường ghé vào bụng Từ Thanh Thanh, nhỏ giọng thì thầm:

“Em gái à, ngày mai anh phải đi rồi đấy. Đợi lần sau anh về, anh mang đường về cho em ăn nhé.”

Thanh Thanh cười, dịu dàng xoa tóc cậu bé:

“Em gái vừa động đấy, chắc chắn là đồng ý với anh Tiểu Cường rồi.”

Tiểu Phú nghe thế, lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ, bước tới nghiêm túc nói:

“Không phải em gái đâu, là em trai mà! Em trai ngoan nhé, lần sau tam ca về, sẽ mang bánh quy cho em ăn.”

Trần Quế Hoa trừng mắt, giả vờ nghiêm mặt với hai đứa con:

“Hai đứa nghịch ngợm kia, mau ra ngoài sân chơi đi, đừng làm phiền cô Thanh Thanh nữa. Nhìn lại quần áo chúng mày xem, sáng nay mẹ vừa thay cho xong đã bẩn hết cả rồi.”

Tiểu Phú kéo tay Tiểu Cường, lè lưỡi trêu mẹ rồi cười khúc khích, chạy ào ra ngoài sân.

Trần Quế Hoa từ trong phòng mang ra một xấp vải bông, đặt trước mặt Thanh Thanh, nói khẽ:

“Chỗ vải này là chị chuẩn bị cho đứa bé trong bụng em đấy. Chị cũng chẳng có gì quý giá hơn để tặng em cả.”

Thanh Thanh vội đẩy trả lại:

“Chị ơi, chị làm vậy làm gì chứ? Nhà em còn nhiều vải lắm, toàn là anh ấy ngày trước để dành lại mà.”

Trần Quế Hoa hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát nói:

“Vải kia là hai vợ chồng em chuẩn bị, còn cái này là chị tặng, sao giống nhau được? Em đừng có từ chối nữa.”

Nói xong, Quế Hoa cầm lấy bàn tay Thanh Thanh, xót xa dặn dò:

“Nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy. Người ngoài thích nói thế nào thì kệ họ đi, dù sao mình cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu mà sợ.”

Thanh Thanh khẽ “dạ” một tiếng, mắt đỏ hoe.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đóng cửa mạnh, Trần Quế Hoa liền mỉm cười đứng dậy:

“Chắc bố bọn trẻ làm xong việc vội về rồi đấy.”

Ai ngờ, bên ngoài sân, Tiểu Cường đột nhiên khóc ré lên, vừa chạy vừa hét lớn:

“Mẹ ơi, cứu con với! Hu hu hu!”

Trần Quế Hoa vừa nghe tiếng kêu của con trai, hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài. Trước mắt cô, bà quả phụ họ Lưu đang cầm một con dao nhỏ, kề sát vào cổ Tiểu Cường, tay còn lại nắm chặt lấy Tiểu Phú. Bà ta hung tợn quát lên:

“Nếu không thả con tao ra, thì con mày đừng hòng sống! Chỉ là ăn trộm chút lương thực thôi mà cũng báo công an bắt con tao à?”

Từ Thanh Thanh cũng vội vàng chạy theo ra sân, thấy rõ con dao trên tay Lưu quả phụ đã cứa vào cổ Tiểu Cường. Cô lặng lẽ tiến tới sau lưng bà ta, định bụng sẽ giật lấy con dao nhỏ.

Ai ngờ Lưu quả phụ bị đoạt dao, lập tức nổi điên lên. Thấy Thanh Thanh cũng đang mang thai, cơn giận càng bốc cao, bà ta lập tức xô mạnh Thanh Thanh ngã xuống đất, giật lại con dao, hung dữ bổ xuống người Tiểu Cường.

Từ Thanh Thanh mặc kệ bụng đau dữ dội, lập tức lao tới che chắn cho Tiểu Cường.

Đúng lúc ấy, Trần Quế Hoa nhanh tay vớ lấy cái xẻng, đánh mạnh vào đầu khiến Lưu quả phụ ngất đi. Cô hoảng hốt nhìn thấy trên người Thanh Thanh đầy máu, lập tức hô lớn ra bên ngoài:

“Có ai không, mau tới cứu người đi! Cứu người với!”

Lục Gia Bình vừa mới đậu xe xong, nhìn thấy trước cửa nhà mình vây kín người là người, lập tức chen vào đám đông. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là vợ anh đang ôm chặt Từ Thanh Thanh, ngồi khóc nức nở giữa sân. Không kịp hỏi gì thêm, anh nhanh chóng bế Thanh Thanh lên xe.

Trần Quế Hoa vừa khóc vừa kéo các con chạy theo, vừa quay ra hét lớn với đám đông đang đứng hóng chuyện:

“Lưu quả phụ cầm dao giết người rồi! Mau gọi đội trưởng đến xử lý đi!”

Trên xe, Quế Hoa cố gắng cầm máu cho Thanh Thanh, vừa khóc vừa lay gọi cô:

“Thanh Thanh, em đừng ngủ, tuyệt đối đừng ngủ! Em còn có con trong bụng nữa, cố gắng lên! Gia Bình, lái nhanh lên anh! Thanh Thanh hình như vỡ ối rồi. Thanh Thanh bị thương là do cứu con trai nhà mình, em không thể để em ấy xảy ra chuyện gì được!”

Hai đứa nhỏ cũng hoảng loạn, sợ hãi, ôm chặt lấy mẹ khóc òa lên.

Đột nhiên, Thanh Thanh yếu ớt nắm chặt tay Quế Hoa, run rẩy thì thào:

“Chị… chị à, em cảm giác mình không ổn rồi… Chị cứu lấy con em với. Đặt tên con là Đường Đường nhé chị. Đời em khổ quá rồi, em chỉ mong con mình sẽ có một cuộc đời ngọt ngào như đường thôi…”

Nói xong, cô từ từ nhắm mắt lại.

Quế Hoa vội vàng lau nước mắt, vừa khóc vừa lắc đầu gọi lớn:

“Không được đâu Thanh Thanh, em cố lên, nhất định em sẽ không sao! Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, em cố thêm một chút nữa thôi!”

Khi xe tới bệnh viện, Lục Gia Bình bế vội Thanh Thanh toàn thân đầy máu vào trong cấp cứu.

Nửa giờ sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trên tay ôm một đứa trẻ sơ sinh, lắc đầu với vợ chồng cô:

“Người mẹ mất máu quá nhiều, chúng tôi không thể cứu được, chỉ còn cách mổ lấy đứa bé ra thôi. Là một bé trai.”

Trần Quế Hoa nghe xong, bật khóc thành tiếng, gục đầu vào vai chồng nghẹn ngào. Người em gái này, mới quen biết được nửa năm thôi mà, lại vì cứu con trai cô, đánh đổi cả tính mạng mình.

Khóc một hồi, cô chợt nhớ đến đứa bé, vội lau sạch nước mắt, bước tới trước mặt bác sĩ, nhẹ nhàng đón lấy đứa trẻ, rồi quay sang chồng, giọng kiên quyết:

“Gia Bình à, từ giờ đây chính là con trai thứ năm của nhà mình.”

Lục Gia Bình dịu dàng an ủi vợ:

“Ừ, đây là con trai út Đường Đường của nhà mình rồi.”

Sau khi lo liệu hậu sự cho Thanh Thanh xong, Lưu quả phụ cũng bị kết án tử hình vì tội giết người.

Gia đình Trần Quế Hoa năm người quay trở lại đơn vị bộ đội. Từ khi từ bệnh viện về nhà, ngày nào Quế Hoa cũng nhắc đi nhắc lại với hai đứa con nhỏ rằng cô Thanh Thanh vì cứu hai đứa mà mới mất mạng. Vì thế, con trai cô ấy cũng chính là em trai ruột của các con. Sau này, đứa nào dám đối xử không tốt với em, mẹ sẽ là người đầu tiên đứng ra xử lý.

Cô còn dặn kỹ hai đứa trẻ, nếu ai hỏi tới thì phải trả lời Đường Đường chính là em ruột của mình, tuyệt đối không được nói với người ngoài rằng đây là con nuôi. Cô không muốn sau này lớn lên, Đường Đường phải chịu những lời bàn tán vô nghĩa từ bên ngoài.

Còn Lộ Đường Đường, đang được Quế Hoa ôm trong lòng, rốt cuộc cũng nhận rõ tình cảnh hiện tại của bản thân:

Trời ạ, cậu xuyên không rồi!

Cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết từng được bạn học giới thiệu trước đây. Lúc đó chỉ vì thấy tên nhân vật chính giống tên mình mà cậu tò mò đọc thử, không ngờ lại xuyên đúng vào cuốn truyện lấy bối cảnh thời kỳ gian khổ nhất.

Bây giờ là năm thứ hai của nạn đói lớn kéo dài suốt ba năm. Lộ Đường Đường sinh ra vào lúc này, vì sinh non lại gặp đúng năm mất mùa, cha mẹ nuôi phải đổi tất cả những món ăn ngon trong nhà thành lương thực để cậu được ăn uống đầy đủ hơn một chút.

Các anh trai trong nhà cũng rất thương cậu, mỗi lần ra ngoài chơi nhặt được quả trứng chim hay bắt được con cá nhỏ đều dành hết cho Đường Đường.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không tránh khỏi âm mưu của nữ phụ trọng sinh. Khi hơn 4 tuổi, Đường Đường bị cô ta dụ ra bờ sông, chết đuối.

Lý do nữ phụ trọng sinh muốn xử lý cậu đơn giản là để thay cậu trở thành con nuôi của nhà họ Lục.

Tiếc là âm mưu của cô ta bị anh ba nhìn thấy. Sự việc đó khiến cả nhà họ Lục về sau trở nên cực kỳ u ám, tính cách thay đổi, bi kịch nối tiếp bi kịch.

Lộ Đường Đường nhắm mắt nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết kia, trong lòng thầm than. Tại sao cậu lại xuyên tới đây cơ chứ?

À, đúng rồi, là tại lúc đó cậu đang mải mê vừa đi vừa đọc truyện trên điện thoại, đến đoạn cuối khi cha nuôi của Đường Đường rơi xuống vực chết thảm thì tức giận giậm chân một cái trong thang máy. Ai ngờ hụt chân ngã xuống thang cuốn. Tỉnh dậy đã thấy mình tới thế giới này luôn rồi.

Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy may mắn vì có thể tới đây. Kiếp trước cậu là trẻ mồ côi, chưa từng có cha mẹ, chưa từng biết tình thân là gì. Bây giờ lại có đầy đủ mọi thứ, không những có bố mẹ mà còn có thêm bốn anh trai.

Ha ha, xem như trúng số lớn rồi còn gì!

Còn nữ phụ trọng sinh kia sao? Hừ, để xem kiếp này cô ta có thể thuận buồm xuôi gió được nữa hay không?

Lộ Đường Đường nghĩ tới đó, liền khẽ cựa quậy trong lòng Quế Hoa, miệng rầm rì vài tiếng.

Trần Quế Hoa lập tức lấy từ trong giỏ ra một bình sữa nhỏ, dịu dàng cho đứa trẻ trong lòng uống, rồi quay đầu nói với chồng đang lái xe:

“Anh à, Đường Đường nhà mình ngoan thật đấy! Đói bụng hay tè dầm cũng chỉ biết rên khe khẽ thôi. Bốn đứa lớn nhà mình trước đây chẳng đứa nào ngoan được như Đường Đường cả.”

Lục Gia Bình cười nhẹ, đồng tình:

“Ừ, Đường Đường đúng là phúc tinh nhà mình mà. Em có mệt không? Chịu khó một chút, khoảng ba tiếng nữa là mình tới nơi rồi.”

Quế Hoa ôm nhẹ Đường Đường, vỗ vỗ lưng con:

“Đi ô tô thế này thì mệt gì đâu, tiện hơn hồi trước đi tàu hỏa nhiều.”

Lộ Đường Đường ợ một cái, rồi lại được mẹ nuôi ôm nằm thoải mái trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về:

“Đường Đường của mẹ đúng là một em bé ngoan nhất.”

Được khen, cậu nhóc Đường Đường bỗng muốn vung chân múa tay biểu diễn một phen, nhưng cơ thể hiện giờ nhỏ bé quá, vừa ăn no lại buồn ngủ, ngáp một cái đã nhắm tịt mắt lại.

Năm nay nạn đói còn dữ dội hơn cả năm ngoái. Đường Đường thầm nghĩ, cậu thật không nỡ nhìn mọi người trong nhà vì mình mà phải chịu đói chịu khổ.

Cậu lại bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Sao người khác xuyên không thì toàn được mang theo không gian hoặc hệ thống thần kỳ, mà sao đến lượt cậu thì cái gì cũng chẳng có?

Nghĩ càng nhiều càng bực, cậu bé giơ nắm đấm nhỏ xíu của mình lên, hừ mạnh một tiếng nữa.

Trần Quế Hoa cưng chiều vuốt nhẹ bàn tay nhỏ của con, bật cười trìu mến:

“Ơ kìa, Đường Đường đang nằm mơ gì thế nhỉ, sao lại còn hừ hừ lên như vậy?”

Lộ Đường Đường mở to mắt cố nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Nhưng đáng tiếc, thị lực của một đứa bé sơ sinh thật sự quá kém, cái gì cũng chỉ mờ mờ ảo ảo. Cậu thở dài một tiếng trong lòng, thôi, ngủ tiếp vậy.

Ngay lúc Lộ Đường Đường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cậu nhớ lại lúc trước mình đang dạo trung tâm thương mại. Trong lòng cậu bỗng thầm nghĩ, giá như trung tâm thương mại đó cũng đi theo cậu xuyên đến đây thì tốt biết mấy!

Ai ngờ cậu vừa nghĩ như vậy xong, thân thể lập tức lơ lửng giữa một trung tâm thương mại rộng lớn, sáng sủa.

Trời đất ơi, chuyện quái gì thế này? Không lẽ cậu xuyên ngược trở về rồi? Nhưng không đúng lắm, cậu nhìn xuống bàn tay mình: rõ ràng vẫn là cái bàn tay nhỏ xíu của đứa bé sơ sinh kia mà.

Chuyện này là sao? Đây chẳng lẽ là cái "không gian tùy thân" thường được nhắc tới trong mấy cuốn truyện xuyên không kia hay sao? Nhưng cậu vào đây rồi thì sao? Mẹ nuôi chắc sẽ phát hoảng vì thấy cậu biến mất mất thôi.

Đang bối rối không biết làm gì, Lộ Đường Đường chợt phát hiện mình có thể dùng ý niệm quan sát bên ngoài. Cậu vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong lòng mẹ, chẳng hề biến mất đâu cả. Thì ra cái này hoạt động theo ý niệm của cậu!

Vui sướng phát hiện ra bí mật lớn, Đường Đường hào hứng bay một vòng quanh trung tâm thương mại. Thật tuyệt vời, cậu không những có thể tự do đi lại trong không gian này, mà còn có thể lấy được mọi thứ trong đó nữa chứ!

Hà hà, giờ đã có trung tâm thương mại riêng rồi, cậu còn sợ gì cái năm mất mùa đói khổ này nữa chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play