Cái nóng gay gắt của mùa hè đã tràn ngập Nam Thành - một thành phố quốc tế hiện đại và nhộn nhịp.

Đại học Nam Thành, ngôi trường danh giá nhất của thành phố, được bao phủ bởi sắc xanh dịu mát. Trên con đường trải dài mười dặm ở trung tâm khuôn viên, thảm cỏ xanh rì được tô điểm bởi những khóm hoa rực rỡ sắc màu. Xen lẫn khắp nơi là các hồ nước trong veo, mặt nước phẳng lặng in bóng những chiếc lá sen xanh biếc, bồng bềnh trôi theo làn gió.

Trên những lối nhỏ, từng nhóm sinh viên tụ tập, vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi, tiếng cười đùa vang vọng trên đường đến lớp.

Thế nhưng, đối với những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, việc học hành giờ đây dường như không còn là điều đáng bận tâm.

Ký túc xá nữ số 1

An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, sắp xếp cẩn thận như nâng niu báu vật. Đôi tay khẽ vuốt phẳng từng nếp gấp trên trang sách.

Nhìn thấy cô bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò lên tiếng:

“Cậu định đi sớm thế sao? Không định ở lại chơi thêm vài ngày với tụi mình à?” 

Theo thông báo từ nhà trường, các sinh viên tốt nghiệp phải hoàn tất việc dọn dẹp ký túc xá, nộp lại thẻ sinh viên và rời khỏi trường trước ngày 20.

Cả phòng của họ đã hoàn thành bài bảo vệ tốt nghiệp, chụp ảnh kỷ yếu và nhận bằng, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Dẫu vậy, vẫn còn khoảng năm, sáu ngày nữa mới đến hạn chót, nên hầu hết sinh viên đều tranh thủ ở lại tận hưởng những ngày cuối cùng bên bạn bè.

An Như Cố khẽ lắc đầu, mái tóc đen mượt như dòng suối buông nhẹ trên vai. Giọng cô thanh thoát, trong trẻo tựa tiếng nước chảy:

“Nhà mình có chút việc gấp, các cậu cứ vui chơi thoải mái nhé.”

Nghe vậy, Dương Dương và hai cô bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy tiếc nuối và không đành lòng. Đây là lần tụ họp cuối cùng thời đại học, sau này mỗi người mỗi nơi, có lẽ khó mà gặp lại.

Nếu là người khác từ chối, họ đã không ngần ngại kéo bằng được. Nhưng trước sự điềm tĩnh và xa cách của An Như Cố, chẳng ai dám làm gì vượt quá giới hạn, cũng không dám cư xử quá thân mật.

Dẫu sao, An Như Cố vốn là "đóa hoa băng giá" nổi tiếng của khoa.

Họ lén lút quan sát cô. Cô có sống mũi cao thẳng, hàng mi dài cong vút. Đôi mắt cô là điểm cuốn hút nhất - trong veo, sáng ngời, như ẩn chứa muôn vàn câu chuyện. Không cần cô nói gì, ánh mắt ấy đã đủ truyền tải mọi điều.

Với nhan sắc kiều diễm như vậy, câu nói cô có thể “đường hoàng” đi khắp trường quả không hề phóng đại. Người theo đuổi An Như Cố chưa từng ngừng lại.

Thế nhưng, với tính cách lãnh đạm của cô, phần lớn đều chỉ biết ngậm ngùi đứng từ xa. Cô chỉ cư xử hòa nhã hơn với những người bạn cùng phòng.

Bốn năm qua, họ thường xuyên nhận được quà cáp từ những người si tình muốn nhờ họ mai mối: nào chocolate, hoa tươi, nào những món quà nhỏ đầy thành ý. Nhưng họ không dễ bị lung lay, càng không muốn làm cô khó chịu, nên đã từ chối tất cả.

Đám người si mê ấy thử đủ mọi cách nhưng đều không thành, cuối cùng chỉ đành buông tay. Thế là, danh xưng "đóa hoa băng giá" - tuy có phần sáo mòn nhưng lại cực kỳ phù hợp - nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Dương Dương lặng lẽ quan sát An Như Cố, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của cô. Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng xao động.

Nếu tiên nữ thực sự tồn tại, chắc chắn sẽ mang dáng vẻ như An Như Cố.

Không hiểu kiếp trước mình đã tích được bao nhiêu công đức mà đời này lại có phúc được làm bạn cùng phòng với một mỹ nhân như thế. Ngắm nhìn cô ấy mỗi ngày, tâm trạng tự nhiên phấn chấn, như thể tuổi thọ cũng được kéo dài thêm vài năm.

Thế nhưng, Dương Dương hiểu rằng, lễ tốt nghiệp sắp đến gần, mỗi người sẽ đi về một hướng khác nhau. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối họ còn cơ hội gặp mặt.

Dẫu cho suốt bốn năm sống cùng nhau không quá thân thiết, nhưng trong lòng cô vẫn có chút tiếc nuối khi nghĩ đến việc chia xa An Như Cố.

Sau vài phút im lặng, Dương Dương lấy hết dũng khí, muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và cô bạn, bèn chủ động mở lời:

"Nhà cậu xảy ra chuyện gì à?"

An Như Cố vẫn đang chăm chú thu dọn đồ đạc, từng món đồ quen thuộc lần lượt được xếp gọn gàng. Nghe câu hỏi, động tác của cô khựng lại, rồi đáp chậm rãi:

"Sư phụ mình qua đời rồi, mình phải về lo tang lễ."

"Thật sao? Mình xin chia buồn cùng cậu!"

"Sư phụ? Ý cậu là sao?"

Câu trả lời của An Như Cố khiến những người bạn cùng phòng đang lắng tai nghe cũng không khỏi ngạc nhiên, đồng loạt quay lại hỏi đầy tò mò.

Từ "sư phụ" vốn quen thuộc nhưng lại gợi lên cảm giác cổ kính, xa lạ trong bối cảnh hiện đại, khiến ai nấy đều thấy khó hiểu.

Dương Dương chợt đoán, có khi nào "sư phụ" mà An Như Cố nhắc đến là giáo sư hướng dẫn của cô ấy? Vì mối quan hệ thân thiết mà cô không gọi là "giáo sư" hay "thầy", mà dùng cách xưng hô đặc biệt hơn chăng?

An Như Cố trầm ngâm một chút, trong giọng nói phảng phất nét hoài niệm:

"Nếu các cậu từng đến Đạo Quan Xuất Vân thắp hương, có lẽ đã gặp ông ấy rồi. Ông là Quan chủ nơi đó."

Đạo Quan Xuất Vân? Sư phụ của An Như Cố là một đạo sĩ sao?

Dương Dương thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhớ lại những cuốn sách về Đạo giáo mà An Như Cố thường mang theo. Chợt cô như bừng tỉnh.

Thì ra, những lần An Như Cố chăm chú đọc sách, mọi người đều nghĩ cô chỉ yêu thích văn hóa Đạo giáo, không ai ngờ lại có một nguyên nhân sâu xa như vậy.

Cả phòng nhìn nhau đầy bất ngờ, ánh mắt mỗi người dường như chứa thêm phần hiếu kỳ về An Như Cố.

Một cô bạn cùng phòng chợt lên tiếng, như vừa nhớ ra điều gì:

"Đạo Quan Xuất Vân? Cái tên này nghe quen quen. Có phải là ngôi đạo quan ở ngoại ô phía Tây Nam Thành không?"

"Đúng rồi." An Như Cố gật đầu xác nhận.

Cô bạn kia cố lục lại trí nhớ, mãi một lúc mới lên tiếng:

"Mình từng nghe người ta nói về nó. Ban đầu cũng định đến thăm, nhưng nghe nói nằm trên núi cao, lười leo quá nên thôi."

Cả nhóm tuy không theo tôn giáo, cũng chẳng biết nhiều về Đạo giáo, nhưng lại rất hứng thú với những điều kỳ bí. Ánh mắt mọi người khi nhìn An Như Cố không khỏi có thêm chút mới lạ.

Như thể vừa nhận ra một khía cạnh hoàn toàn khác ở cô, Dương Dương hào hứng hỏi:

"Vậy đạo sĩ các cậu thường làm gì?"

An Như Cố lắc đầu nhẹ nhàng:

"Mình chưa thụ lục, không phải là đạo sĩ."

"Hả? Nhưng sư phụ cậu chẳng phải đạo sĩ sao?"

Dương Dương không kìm được suy nghĩ, liệu có phải năng lực của An Như Cố chưa đủ, nên cô ấy chưa được nhận vào Đạo giáo?

Thế nhưng, nhớ lại những điểm số xuất sắc và thái độ học hành nghiêm túc của An Như Cố, Dương Dương lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.

An Như Cố là người vừa chăm chỉ, vừa tài giỏi, làm bất cứ việc gì cũng không đến mức kém cỏi. Chắc chắn lý do không phải là cô không đủ tư cách.

Nghe Dương Dương hỏi, ánh mắt của An Như Cố lóe lên chút buồn bã pha lẫn hoài niệm: "Sư phụ không đồng ý."

Từ nhỏ, cô đã được lão đạo sĩ nhận nuôi tại Đạo Quan Xuất Vân và dạy dỗ suốt hơn mười năm. Bản thân cô luôn tự tin rằng mình không thua kém ai, nhưng không hiểu vì lý do gì, sư phụ lại luôn trì hoãn việc chính thức nhận cô làm đồ đệ.

Mỗi lần cô nhắc đến chuyện này, lão đạo sĩ chỉ vuốt chòm râu bạc, ung dung trả lời: "Chưa đến lúc."

Vì vậy, giữa cô và sư phụ chỉ tồn tại mối quan hệ thầy trò trên danh nghĩa, chứ chưa bao giờ được chính thức hóa.

Dương Dương sau phút bất ngờ, nhớ lại lời An Như Cố vừa nói, vội vã an ủi: "Rồi sẽ có cách giải quyết thôi."

Các bạn cùng phòng khác cũng nhanh chóng động viên An Như Cố, khuyên cô đừng quá buồn.

An Như Cố nhẹ nhàng đáp: "Mình ổn mà."

Mọi người đều nghĩ cô đang cố tỏ ra kiên cường, nhưng thực tế, cô không mấy ngạc nhiên. Là người học đạo, cô và sư phụ đều hiểu rõ thiên cơ, tuổi thọ của con người cũng không phải ngoại lệ.

Trước đó, cô đã muốn trở về gặp mặt sư phụ lần cuối, nhưng ông nhất mực không cho cô về. Ông chỉ muốn cô chờ sau khi mọi chuyện kết thúc rồi hãy quay lại lo liệu.

Nhớ đến tính cách thích giữ hình tượng của sư phụ, An Như Cố thầm đoán, có lẽ ông không muốn để cô thấy dáng vẻ tiều tụy của mình trong giây phút cuối đời.

Sau khi thu dọn xong hành lý, lau sạch bàn học, trả lại chìa khóa cho quản lý ký túc xá và chào tạm biệt các bạn cùng phòng, An Như Cố lên xe về thôn Thang Trì ở vùng ngoại ô Tây Nam Thành.

Giao thông ở Nam Thành rất phát triển. Khu ngoại ô phía Tây cũng dần được đầu tư trong những năm gần đây. Dù thôn Thang Trì chưa có tàu điện ngầm, nhưng hệ thống xe buýt đã đáp ứng được nhu cầu đi lại của người dân.

Mặc dù sư phụ bảo cô về lo liệu tang lễ, nhưng khi trở về, An Như Cố phát hiện mọi việc đã được sư phụ giao cho trưởng thôn – người bạn cũ của ông – sắp xếp ổn thỏa.

Việc của cô chỉ là làm theo sự hướng dẫn của trưởng thôn.

Lão đạo sĩ sống tách biệt với thế gian, mối quan hệ thân thiết nhất của ông là với dân làng dưới chân núi.

Trước đây, vì tình làng nghĩa xóm, ông từng giúp dân làng hóa giải nhiều tai ương.

Vì vậy, khi ông qua đời, những người từng được ông giúp đều vô cùng thương tiếc, khóc tang từ tận đáy lòng.

Sau bữa ăn, trưởng thôn cầm điếu thuốc trên tay, bước tới trước mặt An Như Cố, nhìn cô một lúc lâu rồi thở dài: "Ông ấy đi rồi, Đạo Quan cũng không còn ai. Cháu tính sao?"

Lão đạo sĩ sống một cuộc đời lẻ loi, trừ ông ra, Đạo Quan Xuất Vân không có bóng dáng ai khác. Mặc dù Đạo Quan nằm ở vị trí giao thông thuận tiện, từng có nhiều đạo sĩ muốn đến đây xin gia nhập, nhưng vì lý do nào đó, lão đạo sĩ đều khéo léo từ chối.

Nhớ lại khung cảnh hoang vắng, đổ nát của Đạo Quan Xuất Vân, trưởng thôn hít một hơi khói thuốc, cảm thán cảnh xưa người khác.

Theo lời kể của các bậc cao niên trong làng, Đạo Quan Xuất Vân từng rất phồn thịnh, là nơi tu hành lớn nhất vùng, nhưng rồi dần suy tàn, cuối cùng chỉ còn lại một mình lão đạo sĩ đơn độc. Trước khi lìa đời, lão đạo sĩ đã đặc biệt giao phó Đạo Quan cho An Như Cố quản lý.

Khi biết được quyết định này, trưởng thôn âm thầm nghĩ rằng lão đạo sĩ đã đặt kỳ vọng quá xa vời. Trong mắt ông, An Như Cố là một cô gái ưu tú, học đại học Nam Thành danh tiếng, đáng lẽ phải tìm một công việc ổn định và thoải mái, không nên dính dáng đến một Đạo Quan cũ kỹ như vậy.

Nghe lời trưởng thôn, An Như Cố chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn về phía núi Xuất Vân, không nói lời nào. Nhìn dáng vẻ im lặng đó, trưởng thôn càng tin chắc rằng cô không hề muốn tiếp quản Đạo Quan này.

Lão đạo sĩ vốn không giỏi chăm sóc trẻ nhỏ, nên khi An Như Cố vừa đến thôn Thang Trì, ông đã nhờ vợ chồng con trai trưởng thôn giúp đỡ. Gia đình trưởng thôn đã đối xử rất tốt với cô. Khi An Như Cố thi đỗ đại học Nam Thành, trưởng thôn còn treo phướn đỏ trước cổng làng suốt ba ngày ba đêm, tự hào vô cùng.

Lúc này, trưởng thôn rít một hơi thuốc sâu, thầm nghĩ: "Lão Trần này, An Như Cố còn trẻ, tương lai rộng mở, đừng làm khó con bé nữa. Cháu gái tôi mà được bằng một nửa nó, tôi đã thắp hương cảm tạ trời đất rồi."

Trưởng thôn muốn khuyên nhủ An Như Cố, bảo cô đừng cảm thấy áy náy vì quyết định của mình. Nhưng ngay khi ông định mở lời, An Như Cố bất ngờ lên tiếng:

"Đương nhiên là phải quản lý thật tốt."

Trưởng thôn: "???"

Tay ông run lên, suýt chút nữa làm tàn thuốc rơi, ngạc nhiên hỏi: "Cháu nói thật sao? Cháu thực sự muốn quản lý Đạo Quan này à?"

An Như Cố khẽ mỉm cười, nhìn ông bằng ánh mắt kiên định: "Vâng, sau khi tốt nghiệp, cháu sẽ về tiếp quản Đạo Quan."

Trưởng thôn: "!!!"

Trưởng thôn hoàn toàn sửng sốt, không tài nào hiểu nổi quyết định của An Như Cố. Ông tự hỏi tại sao cô không chọn một công việc ổn định ở ngoài mà lại muốn quay về đây.

Thôn Thang Trì nằm cạnh Nam Thành, gần khu công nghệ cao và khu đô thị đại học, so với trước đã phát triển hơn nhiều. Thế nhưng, người trẻ vẫn rời đi để tìm cơ hội ở nơi khác. Vậy mà tại sao An Như Cố lại muốn ở lại?

Đối diện với câu hỏi của trưởng thôn, An Như Cố thẳng thắn đáp: "Trưởng thôn, bác không mong muốn Đạo Quan Xuất Vân lại phồn thịnh như trước sao?"

Nghe vậy, tay trưởng thôn cầm điếu thuốc run lên, ánh mắt ông dường như lay động. Trong lòng, ông luôn ngưỡng mộ lão đạo sĩ và xem ông ấy như tri kỷ. Vì vậy, những thăng trầm của lão đạo sĩ cũng khiến ông đồng cảm sâu sắc. Đương nhiên, ông cũng hy vọng Đạo Quan duy nhất trong vùng này có thể khôi phục lại sự huy hoàng.

Lời của An Như Cố đã đánh trúng vào tâm khảm trưởng thôn, khiến ông nghẹn ngào, không biết phải nói gì thêm.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, trưởng thôn nhìn chằm chằm An Như Cố, thấy cô nghiêm túc không giống như đang nói dối, trong lòng vừa xúc động vừa có phần không yên tâm: "Nhưng mà, chuyện này khó lắm, ngay cả sư phụ cháu tài giỏi như thế còn chẳng làm nổi."

"Sư phụ cháu không quan tâm đến chuyện đời." An Như Cố bình thản đáp: "Cháu thì khác ông ấy."

Ban đầu, trưởng thôn không tán thành việc An Như Cố ở lại thôn. Thế nhưng, nghe xong lời cô nói, ông dường như hiểu ra điều gì đó, lặng lẽ rời đi.

An Như Cố một mình đi về phía chân núi Xuất Vân. Nghe nói, trước đây ngọn núi này vốn không có tên là núi Xuất Vân. Chỉ sau khi Đạo Quan Xuất Vân nổi tiếng được xây dựng tại đây, dân làng mới đặt cho nó cái tên này.

Nhìn ngọn núi Xuất Vân quen thuộc, An Như Cố ngẩn ngơ. Hình ảnh ngọn núi trong ký ức tuổi thơ và hiện tại hòa vào nhau. Dẫu năm tháng trôi qua, ngọn núi gần như vẫn giữ nguyên dáng vẻ.

Núi Xuất Vân không cao nhưng rất đẹp, đỉnh núi quanh năm được bao phủ bởi mây mù, cây cối xanh tươi, rậm rạp. Mặc dù trời oi ả, nhưng ngay khi bước chân lên núi, An Như Cố đã cảm nhận được làn gió mát thổi qua, khiến lòng cô trở nên nhẹ nhàng, thư thái.

An Như Cố bước lên từng bậc đá dẫn lên núi. Những bậc đá được xếp ngay ngắn, dù có phần lồi lõm theo thời gian nhưng vẫn giữ được hình dáng ban đầu. Nghe kể rằng, những bậc thang này được chính vị Quan chủ đời đầu của Đạo Quan Xuất Vân cùng các đồ đệ xây dựng, đã tồn tại hàng nghìn năm nay.

Nhìn con đường phía trước, An Như Cố bất giác nhớ đến lời bạn cùng phòng từng nói. Thực ra, núi Xuất Vân không cao lắm, đi bộ một lúc là có thể lên tới đỉnh.

Cô bước thêm hai trăm sáu mươi sáu bậc thang, cuối cùng cũng đứng trước cổng Đạo Quan Xuất Vân.

Làn gió từ núi thổi vi vu, phía trước cô là một Đạo Quan cổ kính ẩn mình dưới những tán cây thông già, toát lên vẻ trang nghiêm và yên bình.

Đạo Quan Xuất Vân tuy nhỏ, chỉ có một ngôi chùa, vài gian nhà cùng một khoảng sân đơn sơ, nhưng bố cục rất hài hòa, giản dị.

Đạo Quan đã được kéo điện và lắp điều hòa, nhưng gió núi mát lạnh vào mùa hè đã đủ làm dịu đi cái nóng.

Các Đạo Quan thường thờ Tam Thanh Tổ Sư, nhưng ngoài ra, mỗi nơi lại thờ những vị thần khác nhau, như Bát Tiên, Thái Tuế Tinh Quân hoặc Tổ sư gia của phái mình...

Trong ngôi chùa nhỏ của Đạo Quan Xuất Vân, người ta thờ phụng một vị thần ít được biết đến - Tư Mệnh Tinh Quân.

Tư Mệnh Tinh Quân là một vị thần dưới quyền của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, thuộc Lục cung Nam Đẩu, cai quản số mệnh con người.

Nghe kể, Tổ sư gia của Đạo Quan Xuất Vân từng được Tư Mệnh Tinh Quân chỉ điểm, từ đó giác ngộ đạo lý, tinh thông mệnh lý, mới sáng lập nên Đạo Quan này.

Tuy nhiên, câu chuyện này có phần huyễn hoặc, giống như những truyền thuyết được tạo nên để làm tăng danh tiếng cho các Đạo Quan khác, nên ít người tin.

Hương là cầu nối với thần linh, việc thắp hương thể hiện lòng thành kính và mong ước của con người.

An Như Cố chọn ba nén hương, tượng trưng cho Tam Bảo và Tam Tài. Khoảng cách giữa các nén hương chỉ vừa đủ, thể hiện sự trang nghiêm và lòng thành tâm.

Khi học năm tư đại học, trong khi bạn bè bận rộn thi cao học, thi công chức hay tìm việc làm, An Như Cố - một sinh viên xuất sắc, lại không vội vã gì. Điều này khiến thầy cô và bạn bè không khỏi tò mò. Cô nói rằng mình muốn về quê làm việc, nhưng thực ra, cô đã sớm ấp ủ kế hoạch kinh doanh Đạo Quan từ trước.

Trưởng thôn nghĩ rằng cô muốn ở lại vì lão đạo sĩ và đảm nhận việc quản lý Đạo Quan, nhưng thực chất, điều đó hoàn toàn là vì chính cô.

Cô thích thú với việc xem bói cho mọi người. Thay vì làm một công việc mình không ưa thích chỉ để sống qua ngày, tại sao không biến sở thích thành sự nghiệp?

Còn về việc quyết định này có đúng đắn hay không...

Cô châm lửa, ngọn lửa bùng lên rực rỡ. Sau đó, cô cắm hương vào lư hương, ngọn lửa cháy đều và phát ra ánh sáng rực rỡ. Chẳng bao lâu, lửa bắt đầu tí tách.

Người xưa từng nói: "Một nén hương thành tâm gửi đi, thánh thần trên cao đáp lại ban phước lành." Nhìn ngọn lửa sáng đều báo hiệu điều tốt lành, An Như Cố thầm cảm thấy yên lòng.

Điềm báo từ ngọn lửa tượng trưng cho sự vui mừng của thần linh, mang ý nghĩa đại cát.

Tuy nhiên, dù điềm báo không thuận lợi, với sự kiên định của mình, cô vẫn không có ý định thay đổi lựa chọn.

Sau khi hoàn thành lễ bái, An Như Cố trở về phòng mình. Căn phòng nhỏ nằm phía sau Đạo Quan tuy không rộng rãi nhưng đầy đủ tiện nghi. Năm trước, trưởng thôn còn đặc biệt cho kéo đường mạng không dây về đây.

Cô lấy laptop ra, kết nối mạng và bắt đầu suy nghĩ.

Từ khi quyết định sẽ phát triển Đạo Quan, cô đã phải lên kế hoạch cẩn thận. Nếu coi Đạo Quan như một sản phẩm, thì muốn sản phẩm đó được nhiều người biết đến, quan trọng nhất là quảng bá.

Quốc gia này có thái độ trung lập với huyền học, không khuyến khích cũng không cấm đoán, để lĩnh vực này tự do phát triển.

Cô vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm trong tay, hay là thử thuê một công ty quảng cáo?

Đúng lúc đang suy nghĩ, điện thoại cô đột nhiên rung lên. Nhìn qua, hóa ra là tin nhắn trong nhóm chat "Tứ đại mỹ nhân" từ bạn cùng phòng gửi tới.

【Dương Dương: Cậu về nhà an toàn chưa?】

An Như Cố hiểu rằng bạn mình đang quan tâm, liền trả lời: 【Mình về đến nơi rồi.】

【Dương Dương: Tốt quá, mèo méo meo vui vẻ.jpg】

【Dương Dương: Cậu không đến buổi tiệc tối nay thật là tiếc. Mình kể cho cậu nghe này, náo nhiệt lắm! Toàn trai xinh gái đẹp trong khoa đều có mặt.】

【Trương Hạ: Nhiều người biết tin cậu không đến, mặt ai cũng thất vọng cả haha.】

Có lẽ vì vẻ ngoài của An Như Cố tạo cảm giác áp lực, nên ngoài đời họ thường ngại ngần, nhưng trò chuyện qua mạng thì bầu không khí lại rất vui vẻ, thoải mái.

An Như Cố không bận tâm đến những lời trêu đùa, thoải mái trò chuyện thêm một lát với họ.

【Dương Dương: Thôi mình đi chơi game đây, streamer mình thích vừa bắt đầu livestream rồi.】

【Trương Hạ: Ai thế? Giới thiệu mình xem với!】

【Dương Dương: Là một streamer trên nền tảng Cá Mập, tên là Edgar. Trước đây là tuyển thủ chuyên nghiệp, kỹ năng siêu đỉnh...】

【Trương Hạ: Nhưng điểm chính vẫn là đẹp trai, đúng không?】

【Dương Dương: Chính xác! Nói không trượt phát nào.】

An Như Cố cũng thấy tò mò, mở ứng dụng Cá Mập, gõ "Edgar" vào ô tìm kiếm. Ngay lập tức, một phòng livestream hiện ra trên màn hình. Phía chính là giao diện trò chơi, góc phải dưới là hình ảnh từ camera, một chàng trai đang đeo tai nghe với ngoại hình khá sáng sủa.

Edgar bắt đầu trải nghiệm một tựa game mới ra mắt, chơi rất hăng hái và thu hút.

Phòng livestream có hơn ba triệu lượt xem, rõ ràng Edgar là một streamer rất nổi tiếng. Ngay cả một trò chơi vừa mới ra mắt, nhưng nhờ Edgar chơi thử, nhiều khán giả đã bày tỏ muốn tải về chơi theo.

Ánh mắt An Như Cố dừng lại ở con số hơn ba triệu, ánh nhìn thoáng trở nên sâu xa. Trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng đầy táo bạo.

Nếu livestream có thể thu hút lượng người xem đông đảo như vậy... tại sao cô lại không thử? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play