Chu Trác Phỉ thành thật trả lời: “Tất nhiên là không rồi, ôi trời, anh cứ yên tâm đi. Em đâu phải con nít nữa. Trước đây sống một mình chẳng phải em cũng sống rất ổn sao? Đi làm thì ăn đại gì đó, cuối tuần em sẽ đi ăn bữa lớn với Đỗ Ngu.”
“Hay là thế này đi.” Tiêu Vọng thương lượng với Chu Trác Phỉ: “Anh nói với ông Tào để ông ấy mỗi ngày làm riêng vài món đem đến cho em. Đến lúc đó, em muốn ăn gì thì cứ nói với anh.”
Chu Trác Phỉ ngẩn người: “Phải làm lớn chuyện như vậy sao?”
Tiêu Vọng nghiêm túc nói: “Không thì anh sẽ lo em có ăn uống đàng hoàng không đấy.”
Nghe xong thì Chu Trác Phỉ không hề do dự nữa: “Em nghe anh, anh sắp xếp đi.”
Tiêu Vọng đã không ngại phiền phức, anh cũng sẵn sàng lo cho cô thì cô còn lý do gì để ngại phiền nữa chứ?
Tiêu Vọng lập tức đồng ý, anh cầm điện thoại liên lạc với ông chủ Tào. Chu Trác Phỉ nhìn nghiêng gương mặt anh, cô nghĩ khi được cảm nhận tình yêu thì việc nói yêu dường như cũng không còn là chuyện khó khăn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT