Cô vừa thu dọn xong túi xách thì Tiêu Vọng đã chủ động đưa tay nhận lấy giúp cô.
Ban đầu Chu Trác Phỉ còn chưa phản ứng kịp. Cô vốn có tật hay quên trước quên sau, nhưng mỗi khi ở cùng Tiêu Vọng, cô chẳng bao giờ phải bận tâm mấy chuyện lặt vặt này vì anh luôn lo liệu hết mọi thứ.
Mãi đến khi ra khỏi văn phòng, cô thấy túi xách của mình đang nằm trong tay Tiêu Vọng, lúc đó mới sực nhận ra rằng đồng nghiệp sao có thể xách túi giúp nhau chứ?
Cô vội vàng bước nhanh lên trước, giành lấy túi từ tay anh: “Đưa em, đưa em. Ở công ty thì anh nên chú ý một chút đi.”
Tiêu Vọng chỉ cười cười không nói gì. Hai người cùng đi đến thang máy, dù đã quá giờ tan làm năm phút nhưng trong thang vẫn đông người.
Vừa bước vào, hai người đã bị dòng người tách ra, Chu Trác Phỉ bị dồn vào một góc.
Vốn dĩ cô rất ghét cảnh chen chúc trong thang máy, giữa người với người chẳng có lấy một chút khoảng cách, cứ bị ép sát vào nhau. Nhưng hoàn cảnh là thế, cô cũng chỉ có thể âm thầm than phiền, chứ không làm gì được cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play