Edit Ngọc Trúc
Dương La không có phản ứng hắn trêu chọc, mặc dù hắn ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng. Dù sao một cái bình gốm tốt nhất cũng có thể có giá trị sánh ngang với dao xương, nếu bọn họ thật sự có thể chế tạo ra bình gốm, đến lúc giao dịch ngày kia thì có thể đổi được không ít thịt, tộc nhân trong bộ lạc cũng sẽ không còn phải lo ăn không đủ no nữa.
Trong phòng, trên mặt đất nơi nơi đều là những phiến đá và than hỏa còn chưa được thu dọn, ven tường còn đặt mấy sọt thịt nhung lộc, phần lớn là phần của Kỳ Bạch, phần còn lại là của Tê Trú bọn họ, hôm qua vẫn chưa xử lý hết. Quay đầu lại, Kỳ Bạch còn muốn giúp bọn hắn đem toàn bộ số thịt này bảo quản đông lạnh cho tốt.
Kỳ Bạch cũng có chút bội phục Dương La có thể đi tới bên giường hắn trong căn phòng lộn xộn như vậy mà không phát ra tiếng động. Bản thân hắn nửa mê nửa tỉnh, mấy lần suýt chút nữa đã dẫm phải công cụ rải trên mặt đất.
Đương nhiên việc này cũng nhắc nhở Kỳ Bạch một chuyện khác, đó là hắn rất cần làm một cánh cửa. Tộc nhân vào thì không sao, nhưng nếu là dã thú trên núi ngửi thấy mùi thịt, thừa dịp hắn ngủ mà mò vào nhà, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, có khi đến lúc người khác phát hiện ra thì người đã lạnh cứng rồi.
Kỳ Bạch mang theo ấm nước bằng trúc, ngồi xổm trên sườn núi, dùng bàn chải đánh răng tự chế chải răng xong, rửa sạch mặt, cuối cùng dùng một miếng da thú nhỏ lau khô mặt và tay.
Dương La chưa từng thấy ai chú trọng như Kỳ Bạch, cho dù là tư tế trong bộ lạc lúc sáng sớm cũng không bận rộn như hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play