Edit Ngọc Trúc
Vẫn là câu nói kia, dù sao cũng không phải thứ gì quý giá.
Quầy hàng bán da tuyết dương nằm trong một tiểu thành, nhìn thấy Kỳ Bạch một hơi mua rất nhiều da thú, chủ quầy tỏ ra vô cùng cao hứng, vui vẻ đổi mật ong với hắn.
Kỳ Bạch phát hiện mật ong của hắn được hoan nghênh hơn trong tưởng tượng. Nói thật, sau khi nhìn thấy đủ loại hàng hóa kỳ quái trong chợ, hắn còn có chút lo lắng mật ong sẽ bị ế.
Hắn không biết rằng, trong những thành trì thuộc sự quản lý của Thần Điện, mật ong không chỉ là một món ngọt mà còn được xem là dược liệu. Thêm vào đó, đặc tính không bị thối rữa của mật ong khiến nhiều thành trì sẵn sàng tích trữ loại “thần dược” này, bao nhiêu cũng không là vấn đề.
Ngoài những thứ đó, trong chợ còn bày bán rất nhiều đồ vật mới lạ — răng nanh của các loại dã thú, những khúc xương, các loại trái cây và thực vật kỳ lạ. Kỳ lạ nhất là việc Kỳ Bạch lại phát hiện ra hạt cà phê ở một quầy hàng.
Dĩ nhiên, thú nhân không gọi đó là hạt cà phê, mà gọi là “khổ đậu”. Thật ra, thứ khổ đậu này cũng không phải hàng hóa của tiểu thành này, mà là do một tộc nhân của họ mang từ nhà đến làm đồ ăn vặt. Chẳng qua vì cảm thấy quầy hàng của mình bày biện quá đơn điệu, mới đem khổ đậu ra trang trí mặt tiền. Vậy mà đã mấy ngày trôi qua, chưa từng có ai hỏi mua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT