Edit Ngọc Trúc
Thử Lâm nhận lấy củi gỗ trong tay Kỳ Bạch, bỏ vào đống lửa: “Chờ sơn động nhà chúng ta đào xong, sẽ cho khai thông con đường này luôn, đến lúc đó ngươi tới chơi sẽ tiện hơn nhiều.”
“Được a,” Kỳ Bạch cười nói, “Ta cũng sẽ tu chỉnh lại con đường xuống núi, chúng ta vừa hay có thể ở gần nhau.”
Đúng lúc này, Hùng Phong từ trong sơn động đi ra, hắn không bị thương, tay trái còn cầm một cái chùy đá, hiển nhiên âm thanh vừa rồi chính là từ sơn động phía sau bọn họ truyền ra.
Ngày hôm qua Thử Lâm và Hùng Phong đều không ra ngoài, tiến độ đào thạch động quả nhiên nhanh hơn Kỳ Bạch rất nhiều, lúc này đã có thể nhìn thấy dáng vẻ rộng mở bên trong.
Kỳ Bạch vừa định khen ngợi một câu, liền thấy Thử Lâm mím môi, có chút ngượng ngùng đưa thịt nướng cho Hùng Phong, mà Hùng Phong căn bản như thể không nhìn thấy hắn đang đứng đây, hai người ánh mắt giao nhau rồi lưu luyến không rời.
Kỳ Bạch chỉ cảm thấy bản thân đứng đây thật sự rất chướng mắt, may mà hắn đã xin được lửa, liền có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Cái kia… cảm ơn lửa của các ngươi, ta về trước đây.” Nói xong liền vội vàng cầm củi gỗ của mình, ba bước hai bước chạy lên triền núi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play